KẺ DỰ PHẦN - Trang 34

“Các cô tính toán kiểu gì thế này hả?”

“Thẩm mỹ để đâu, hả?”

“Tập trung vào làm việc đi chứ!”

“Sao cô đến muộn năm phút? Tôi cũng đi đường ấy sao không bị tắc?”

Đầu óc căng cứng. Cảm tưởng chỉ cần chạm nhẹ vào cũng đủ vỡ toác

ra. Im lặng. Máy điều hòa ro ro chạy. Không có lấy một ô cửa sổ, dù chỉ
bằng bàn tay để thở.

*

3. Nó ái ngại:

- Chị ốm à? Hay mất ngủ? Da xám hết lại rồi kia kìa. À, em chuyển

sang vẽ quảng cáo. Dễ sống lắm chị ạ. Nhưng mà hơi áy náy với lương
tâm. Quệt quệt, vẽ vẽ như cái máy. Chẳng còn tí tẹo sáng tạo nào cả. Phải
chiều lòng khách mà chị. Hay chị nằm nghỉ, em chạy ù đi mua phở về hai
chị em mình ăn. Hàng phở của tụi bạn em đấy. Giá rẻ mà lại ngon. Nếu chị
không mệt quá, ăn xong mình đi xem phim. Em có hai vé ở rạp Tháng
Tám. Nghe nói phim hay nhất trong tháng đấy. Lẽ ra chị phải đi với anh ấy
mới phải. Phim kể về hai người yêu nhau mà. Nhưng không sao, chị cứ
xem trước, biết đâu thế lại hóa hay. Thôi, em đi mua phở nhé!

Tôi hoảng hốt mở choàng mắt trước căn nhà đột nhiên vắng hoe vắng

hoắt. Có con chuột nào đó đang sục sạo tìm thức ăn trong hộp các tông cũ ở
góc nhà.Tự nhiên có cảm giácmình thật nhỏ bé trong căn nhà mười sáu mét
vuông thoang thoảng mùi ẩm mốc và mùi cống thải. Mọi lo nghĩ thường
nhật bỗng trở nên vụn vặt. Tôi duỗi dài người trên chiếc giường ọp ẹp và
ngủ thiếp đi.

*

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.