KẺ DỰ PHẦN - Trang 69

chân mình như có ai cào cào vào. Sau đó thì bị chí một cái rất đau khiến tôi
giật thót người, phải bật dậy như một phản xạ.

Cha mẹ ơi, tôi có mơ hay không đây? Trước mặt tôi là một người phụ

nữ gần như lõa lồ với mái tóc dài, rối, lết bết vì dính mưa, buông xõa đến
tận đầu gối - tác giả của cú véo không mấy thiện ý, đang trân trân nhìn vào
buồng lái. Một cái nhìn không đáy, lóe lên, sáng rực trong ánh chớp xanh
lét của cơn mưa rừng dai dẳng. Thấy tôi đã thức dậy, cô ta vội lùi ra xa và
mỉm cười, nụ cười nhệu nhạo như thăn mỡ đông nằm lay lắt cuối phản thịt.
Và trong khi tôi đang lặng người đi vì bất ngờ thì cô ta đột nhiên cười phá
lên, tiếng cười khanh khách, chạm vào nhau như những mảnh thủy tinh vỡ.
Da gà trên tay tôi nổi ran lên. Tiếng cười lạ lùng ấy túm được cổ thằng
Phan, dựng dậy. Cũng như tôi, nó lặng đi, những hơi thở lạnh toát phả sang
gáy tôi phợt phạc.

Trong khi chúng tôi vẫn còn bàng hoàng thì người con gái kỳ lạ nọ

biến mất, cứ như thể cô ta vừa biến thành con giun và dũi mình xuống lớp
lá cây nhem nhép nước dưới đất.

- Mẹ kiếp, lại gì nữa thế này? - Thằng Phan hỏi tôi bằng cái giọng hơi

run - Tự nhiên lại mắc kẹt vào chỗ chó chết nào thế này nhỉ?

Vừa nói nó vừa luống cuống tìm thuốc lá trong chiếc túi vải hôi rình.

Phải lúc khác tôi đã tỏ ra khó chịu vì cái việc nó cứ luôn mồm chửi

“chó chết” với lại “mẹ kiếp” - nhưng lúc này, tôi không còn đầu óc đâu để
hoạnh họe ba cái thứ vặt vãnh ấy nữa. Tôi lục tìm mẩu nến nằm lẫn trong
đống băng nhạc sướt mướt do chính thằng Phan cất công “sưu tập”, hối hả
thắp lên. Bật đến năm lần bảy lượt, ngọn lửa mới ăn vào lõi nến, nhập
nhoạng sáng.

Khác với suy đoán của tôi, mưa không kéo dài suốt đêm mà ngớt dần

rồi tạnh hẳn. Trời đêm nhờn nhợt bằng một thứ ánh sáng rất khó tả. Tiếng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.