KẺ GÂY HẤN - Trang 150

Tôi đứng sững một hồi lâu, hai chân như bị chôn cứng xuống đất, chỉ

chực nôn mửa. Rồi cuối cùng, tôi lại hồn và chạy ra ngoài. Chưa đầy một
phút sau tôi đã tới xe. Tôi lôi Sylvie ra khỏi xe, bảo nàng bằng một giọng
nhát gừng:

- Em đến ngay... Em đến đây... nhanh lên!

Vừa theo tôi nàng vừa thì thào:

- Chuyện gì vậy, Pierre? Nói cho em nghe đi. Kìa anh?... Nói đi anh?

Tôi chỉ trả lời cho nàng lúc vào trong phòng khách:

- Có kẻ đã giết ông ấy rồi.

Tôi dừng chân ở ngưỡng cửa, như ban nãy, và để cho Sylvie bước vào

thư viện. Nàng cúi xuống một hồi trên xác chết, rồi từ từ đứng thẳng lên và
quay lại. Mặt nàng tái mét, nhưng nàng không run.

Nàng bảo:

- Ông ấy đã chết ngay tức khắc.

Nàng lại gần tôi và nắm lấy hai bàn tay lạnh giá của tôi.

Tôi nghẹn giọng nhắc lại lời vừa nói:

- Người ta đã giết ông ấy rồi. Tất cả mọi việc sắp sửa thu xếp êm xuôi thì

người ta đã giết ông ấy.

Tôi bỗng đọc thấy, trong ánh mắt của Sylvie, một câu hỏi ghê rợn đến

nỗi tôi hét lên:

- Không phải anh, anh xin thề với em! Em không nghi ngờ anh chứ?

Nàng lao vào mình tôi, ấp úng:

- Không, Pierre, bởi vì anh đã thề với em. Nhưng thế thì ai bây giờ?

Tôi liền kể vắn tắt vài lời về những điều tôi được biết và tôi kết luận:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.