KẺ GÂY HẤN - Trang 152

Tôi gật đầu. Nàng liền quỳ xuống bên cạnh tử thi và vừa đứng lên vừa

bảo tôi:

- Không có. Có lẽ ông ấy đã cất ở đâu đó?

Tôi vội đi vào văn phòng, mở bàn viết đựng máy thâu băng: cuộn băng

không có trong máy. Lúc trở ra, tôi chợt trông thấy một tủ kiếng mở toang,
trong đó một chỗ để súng trống trơn trên một hàng kệ dùng để gác năm
khẩu khác và nhiều con dao săn lưỡi dài. Ở dưới kệ là một dãy hộc và hộc
đựng đạn vừa được đóng vào không kỹ.

Tôi bảo:

- Có người đã bắn chết ông ấy để đoạt cuộn băng.

- Nếu thế thì chính là kẻ đã điện thoại với anh?

- Y chính là kẻ sát nhân. Y đã theo dõi anh tới đây... hoặc y đã biết nhất

định anh sẽ đến. Y muốn lấy cuộn băng bằng bất cứ giá nào. Y quen thuộc
biệt thự này nằm lòng, nên có thể tìm được ngay súng đạn.

Sylvie phản đối:

- Rất có thể chính ba anh đã nạp đạn vào súng khi nhận thấy có ai trong

nhà. Không chừng đã xảy ra một cuộc vật lộn và ông ấy đã bị bắn chết bởi
chính khẩu súng của mình.

Đó là một giả thuyết hữu lý. Dù sao đi nữa, kẻ bí mật đã nhúng tay vào

máu để đoạt cuộn băng buộc tội. Tôi đi ra tiền đình và bật mấy ngọn đèn
vách. Sylvie bước theo tôi, trong lúc tôi mở những cánh cửa trong bếp, tôi
hứng nước vào lòng bàn tay và thấm ướt mặt.

Sau đó chúng tôi trở lại phòng khách. Bên cạnh chiếc trường kỷ đặt khẩu

súng, còn có một cái khác. Tôi ngồi xuống, hay đúng hơn, tôi buông người
xuống, hai tay dang rộng, đầu ngửa về phía sau. Sylvie ngồi chồm hổm bên
cạnh tôi.

Tôi lơ đãng hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.