KẺ GÂY HẤN - Trang 191

Viên bác sĩ vội bảo:

- Tôi đã giải thích rõ việc này một lần, và sẽ không nói trở lại nữa. Tôi

không có ý kiến gì về vụ án mạng vừa xảy ra tối hôm nay, trong ngôi nhà
này, nhưng tôi nhất thiết không đồng ý về cuộc điều tra khôi hài mà mình
đang tiến hành. Công việc này phải là công việc của cảnh sát và tòa án.
Đáng lẽ biện lý cuộc Nancy đã có mặt tại đây từ lâu. Theo ý tôi đây là một
lầm lẫn tai hại.

Tôi cãi bướng:

- Nếu tôi không hội họp mọi người đến đây, thì vụ án mạng mãi tới sáng

mai mới được phát giác. Thế thì, tôi có quyền tiến hành cuộc điều tra “khôi
hài” như ông bác sĩ vừa nói.

Cụ Antoine Valonne ngắt lời:

- Cậu đừng nói tới quyền hành gì hết. Tôi đã dung túng cho cậu quá

nhiều và tôi nhìn nhận cuộc hội họp này đã không mang lại một kết quả
nào. Tôi đồng ý với Fontan: bây giờ là lúc để cho cảnh sát hành động.

Tôi càng nhìn sâu vào thất bại không sao cứu vãn được nữa. Tôi không

còn tìm được một lý lẽ nào để yêu cầu gia hạn.

Montbertaut không hề rời mắt khỏi tôi, tựa hồ ông ta đang trông chờ tôi

đầu hàng. Tôi vẫn cố vùng vẫy:

- Tôi đã tự nguyện sẽ đích thân lột mặt nạ kẻ sát nhân và nhất định tôi sẽ

thành công. Tất cả sắp được thu xếp êm đẹp giữa ba tôi với tôi. Trong suốt
đời tôi, tôi chỉ được gặp ba tôi một tiếng đồng hồ nhưng cái chết của ông ấy
có lẽ còn khiến lòng tôi xúc động nhiều hơn bất cứ một ai trong các ông.

Cụ Antoine Valonne sỉ vả:

- Khốn nạn, cậu muốn hạ nhục tôi phải không?

Bà vợ của viên bác sĩ bất thần tức giận, lên tiếng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.