KẺ GÂY HẤN - Trang 20

Tôi liền hỏi:

- Tôi nói sai sao? Thế nghĩa là trái hẳn lại?

Ông ta cãi:

- Tôi đâu có nói như thế. Ông suy luận mọi việc quá nhanh... Ông cần tôi

việc gì đây?

- Thay nhớt máy, bơm mỡ. Như thế, bà Fontan...

Nhưng tôi không thâu lượm được một chuyện mờ ám nào để có thể

phanh phui ra cho to chuyện.

Tối đến, sau khi ăn cơm xong, tôi lại đi dạo đêm, và lần này hướng về

phía khu cư xá mới. Xuyên qua kẽ hở của những cánh cửa lá sách đóng kín,
tôi trông thấy trong đa số các ngôi nhà một thứ ánh sáng màu trắng phát ra
từ những màn ảnh vô tuyến truyền hình. Tới trước một căn nhà, tôi chợt
dừng bước ngạc nhiên: có một người nào đang đàn vĩ cầm một bài hòa
nhạc của Paganini

[1]

. Má tôi là một tay vĩ cầm nhà nghề và tôi biết khá nhiều

âm nhạc để có thể đánh giá trị một màn trình diễn nhạc. Người đang đàn ở
đây quả thật là một tay chuyên nghiệp, có lẽ chưa tới mức cao siêu nhưng
rõ ràng có đầy kinh nghiệm. Sáng hôm sau, tôi liền hỏi thăm Dammard
trong dịp ông ta dọn điểm tâm cho tôi.

Ông ta bảo tôi:

- Ông ấy đàn hay đâu có gì là lạ, bởi vì ông ấy đã từng đoạt Giải Nhất ở

Trường Quốc-Gia Âm-Nhạc. Trước kia ông ấy đã ở trong nhiều ban nhạc
lớn, sau phải bỏ đàn vì kém sức khỏe. Ông chủ nhà máy thủy tinh là một
người bạn cũ của ông ấy và đã thâu nhận ông ấy làm nhân viên kế toán.

Tôi than:

- Sa sút đến thế là cùng! Ông ấy được bao nhiêu tuổi rồi?

- Khoảng chừng bốn mươi lăm năm mươi.

- Ông ấy tên gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.