KẺ GÂY HẤN - Trang 43

- Người đó là ai?

Bà tiến hai bước về phía một chiếc ghế bành và ngồi xuống. Ngay cả hai

bàn tay đang run nhẹ của bà cũng tái mét. Cuối cùng bà lên tiếng.

- Con hãy cho má biết con đến Foncourt để làm gì?

Tôi nói lại:

- Con mới là người cần được má giải thích trước.

Bà cương quyết bảo:

- Má muốn con trả lời má trước đã.

Đối với má tôi, cơn giận của tôi không thể nào đi xa hơn được. Tôi hiểu

điều đó và cố tìm lại đôi chút trầm tĩnh.

- Hôm thứ hai có một người đã gọi điện thoại cho con ở khách sạn.

Bà lắng nghe câu chuyện do tôi kể lại, với ánh mắt thẫn thờ, đôi môi

mím chặt và mấy ngón tay co quắp trên vạt áo. Tôi không giấu bà một chi
tiết nhỏ nào.

- Bây giờ tới phiên má. Ai là cha của con?

- Pierre Valonne.

Lời xác nhận này khiến lòng tôi nhẹ nhõm. Trên suốt đường về, tư tưởng

của tôi đã đưa tôi tới suy diễn này, nhưng tôi vẫn còn đầy nghi hoặc. Tôi
chỉ lo sợ mình là con của Montbertaut.

Tôi hỏi tiếp:

- Bây giờ, xin má cho con biết tại sao má đã dối gạt con? Tại sao má đã

bịa ra một người cha chết vì chiến tranh?

Lúc này bà mới nhìn thẳng vào mắt tôi.

- Để cho con khỏi phải thắc mắc trong lòng. Để cho con khỏi phải khổ

sở. Để giản dị hóa cuộc đời của con. Má đã thành công.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.