KẺ GÂY HẤN - Trang 59

đây tôi đã không khỏi nghi nhờ nhiều chuyện. Tôi bỗng tự thấy hổ thẹn.
Cơn tức giận của tôi bùng nổ đúng lúc để gạt bỏ cảm nghĩ này. Tôi bất thần
đứng dậy nói như hét:

- Montbertaut, ông là một con người bẩn thỉu, một kẻ thối tha và đáng

ghê tởm, một tên hèn hạ nhất trên đời!

Viên kế toán khòm lưng hẳn. Chiếc đầu của ông ta thụt vào trong chiếc

khăn quàng màu trắng làm nổi bật bộ râu không cạo từ ngày hôm qua. Sự
hung dữ đột ngột của tôi có lẽ khiến ông ta hết sức bất ngờ đến nỗi thở
không ra hơi.

Cửa phòng chợt mở và bộ mặt khổ sở của bà vợ ông ta ló vào.

Ông ta la lớn:

- Đi ra! Bà hãy cùng bọn nhỏ lên lầu ngay.

Bà ta nhìn tôi một cách hoảng sợ và thụt trở ra.

Tôi lại tiếp tục:

- Tôi ghê tởm ông. Ông nghe rõ chứ?

- Cậu đừng la lớn như vậy. Mình có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau.

Tôi vẫn không đổi giọng:

- Ông đã bình tĩnh sống suốt hai mươi năm trời nay! Nhưng bây giờ thì

chấm dứt. Ông sẽ phải đền tội. Tôi đến để đòi nợ ông đây.

Ông ta đưa cả hai bàn tay về phía tôi, với điệu bộ lố bịch:

- Thật ra tôi không chịu hết trách nhiệm về vụ này. Hồi câu chuyện xảy

ra, tôi chỉ là một cậu bé học sinh. Cái mưu kế đó không phải do tôi nghĩ ra.
Ngoài ra, nếu má cậu tỏ ra quyết liệt hơn một chút, nếu bà ấy cứ đi theo
Valonne, chắc chắn tôi đã thú thật tất cả. Trái lại, bà cứ lặng thinh không
chịu đính chính... chính bà ấy mới có lỗi.

Tôi gầm lên, trong lúc chụp lấy ngực áo ông ta:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.