KẺ GÂY HẤN - Trang 61

đấm của tôi đưa gần tới mặt. Khi tất cả xong xuôi, tôi xấp tờ giấy lại và cất
vào trong túi, rồi bảo ông ta:

- Bây giờ, ông hãy trả lời những câu tôi hỏi. Và nhớ đừng nói dối. Ông

có gặp lại má tôi kể từ hồi đó?

- Không bao giờ.

- Ông làm sao biết được tôi ra đời?

- Tôi đâu có biết rõ chuyện đó... mãi cho tới ngày cậu thi vào Trường

Quốc Gia Kịch Nghệ. Tôi đã đọc thấy tên cậu trên mặt báo.

- Còn Pierre Valonne, ông ấy làm sao biết được?

Montbertaut quả quyết:

- Tôi cũng không rõ. Tôi cũng không gặp lại ông ta trong suốt hai mươi

năm.

- Tại sao ông đi tìm lại ông ấy?

- Tôi đâu có đi tìm. Chúng tôi đã gặp lại nhau một cách tình cờ.

- Ngoài đường phố?

- Tôi xin thề với cậu. Trong hộp đêm là nơi tôi đang đánh đàn. Chúng tôi

nói một vài câu chuyện. Tôi cho ông ấy hay tôi đang định tìm cách đổi
nghề. Ông ấy liền cho tôi một chỗ làm ở đây.

Tôi cười nhạt:

- Như thế tỏ ra ông ấy cũng biết nhớ ơn. Ông có thường gặp ông ấy ở

ngoài nhà máy?

- Không bao giờ. Tôi cũng biết giữ thân phận mình.

- Tôi tạm tin lời ông vì phép lịch sự.

Montbertaut cắn môi.

Tôi nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.