LỚP 5
ANXEXTƠ, ACXINÔÊ.
ACXINÔÊ:
Đấy, thưa ông, bà ấy muốn tôi hầu chuyện ông, trong khi tôi còn
đợi xe đến đón. Bà ấy làm như vậy là đã dành cho tôi một cơ hội đẹp đẽ
quá. Bởi vì ai cũng yêu quý những người tài cao đức cả. Tài đức của ông
chắc hẳn có sức lôi cuốn huyền bí, nên lòng tôi thấy thiết tha với tất cả
những lợi ích của ông. Tôi ước mong Cung đình sẽ có biệt nhãn đối với
ông, sẽ đối xử với ông công minh hơn, xứng đáng với ông hơn, ông nên kêu
lên Cung đình. Và ngày nào tôi còn thấy người ta chưa làm gì cho ông thì
ngày ấy tôi còn bực tức.
ANXEXTƠ - Thưa bà, tôi ấy ạ? Dựa vào đâu mà tôi có quyền đòi hỏi
như vậy? Có ai thấy tôi giúp được việc gì hữu ích cho quốc gia? Thưa bà,
xin bà cho biết tôi đã làm được việc gì hiển hách để kêu ca ở Cung đình
rằng tôi chả được ban ân sủng gì.
ACXINÔÊ:
Có phải là tất cả mọi người được Triều đình ban ân huệ đều đã
làm nên công trạng lẫy lừng đâu! Phải có thời cơ và phải có quyền vị; tài
đức của ông mà chúng tôi vẫn thấy, đáng lẽ phải…
ANXEXTƠ:
Thôi, xin hãy gác tài đức của tôi lại. Cung đình hơi đâu mà bận
tâm đến câu chuyện ấy. Mà cũng không có sức đâu mà đi đào bới tìm ra tài
đức của mọi người.
ACXINÔÊ:
Tài đức lẫy lừng thì chả phải đào bới cũng tự lộ ra. Nhiều nơi
người ta đã hết sức ca ngợi tài đức của ông. Riêng tôi, tôi biết ở hai nơi rất
đứng đắn, mới hôm qua, có những người uy tín lớn đã ngợi khen ông.
ANXEXTƠ:
Thưa bà, ngày nay người ta ngợi khen tất cả thiên hạ; ở thời đại
này, tất cả đều như cá mè một lứa. Cái gì cũng là tài đức, chẳng cái gì thua
kém cái gì, nên được người ta khen, đâu có phải là một vinh dự. Đến phát