KẺ GHÉT ĐỜI - Trang 83

LỚP 2

ANXEXTƠ, ÊLIĂNG, PHILANH.

ANXEXTƠ:

Trời ơi! Thưa bà, xin bà báo thù cho tôi một sự nhục mạ làm tan

nát cả tấm lòng chung thuỷ của tôi.

ÊLIĂNG:

Cái gì thế ạ? Có việc gì mà ông xúc động thế?

ANXEXTƠ:

Một việc mà cứ nghĩ đến là chết đi được, một việc khủng khiếp,

dù cả vũ trụ này sụp đổ cũng không làm cho tôi đau đớn bằng. Thế là hết...
Mối tình... Tôi không thể nói lên được.

ÊLIĂNG:

Xin ông hãy cố gắng nhớ lại…

ANXEXTƠ:

Trời cao đất dày ơi! Làm sao một nhan sắc mỹ miều như thế lại

có được những cái xấu xa hèn hạ nhất trần đời như thế.

ÊLIĂNG:

Nhưng mà, ai có thể khiến ông…?

ANXEXTƠ:

Trời ơi! Thế là sụp đổ tất cả, tôi bị... người ta phản bội tôi, người

ta giết tôi! Xêlimen... có thể nào tin được không? Xêlimen lừa dối tôi,
Xêlimen chỉ là một con người phụ bạc.

ÊLIĂNG:

Ông có chứng cớ gì xác đáng không mà tin như thế?

PHILANH:

Hay chỉ là một sự ngờ vực không đâu, hay anh ghen bóng ghen

gió...

ANXEXTƠ:

Trời! Chao ôi! Thưa ngài, ngài hãy cứ biết lấy việc của ngài.

Còn chứng cớ nào chắc chắn hơn về sự phản bội, khi chính con người ấy đã
viết sự phản bội thành lời, tôi có ở trong túi tôi đây này. Vâng, thưa ngài,
một bức thư viết cho Ôrông, thật rõ ràng là tôi bị ruồng bỏ, rõ ràng là một
sự xỉ nhục cho con người ấy. Viết cho Ôrông, người mà tôi tưởng Xêlimen
lẩn tránh mọi sự ân cần, người mà tôi coi thường nhất trong bọn tình địch
của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.