14
“Không tồi lắm,” Della nói khi đã lặng những tiếng bước chân chạy gấp
gáp. “Đúng là anh đã lấy một cái cúc và gắn vào nó trên chiếc áo gilê.”
Mason mỉm cười.
“Sếp à, anh có phiêu lưu không khi dựng lên mọi điều ấy?”
“Phiêu lưu, nghĩa là gì?
“Trời, anh tuyên bố rằng cô gái ấy đang mang thai và cô là vợ dân sự của
Benjamin Addicts. Chúa ơi, nếu giả sử cô ấy vẫn sống?”
“Thì sao nào?”
“Thế nếu cô ấy đâm đơn kiện anh lên tòa?”
“Trong trường hợp ấy,” Mason nói, “Jozephine Kempton lập tức sẽ dễ
thở ngay. Chúng ta sẽ chẳng đạt được gì khi chỉ phòng thủ, né tránh trả lời
và phủ nhận tất thảy. Đấy chính là trường hợp khi chúng ta nhất thiết
chuyển chiến trận sang địa phận của đối phương.”
“Nhưng anh không có quyền vượt quá giới hạn các sự kiện đã được
chứng minh.”
“Điều đó thì đúng,” Mason nói. “Còn bây giờ chúng ta cùng xem tất cả
các sự kiện. Hoàn toàn rõ ràng là họ sống cùng nhau. Tôi cho rằng, họ yêu
nhau. Ngay lần đầu khi tôi bắt tay vào xem xét nhật kí của Helen Cadmus,
có hai điều làm tôi sửng sốt: Thứ nhất - không ai trong đoàn nhớ gì về việc
đã thấy Helen Cadmus trên boong tàu sau khi tiến ra biển khơi. Còn điều
thứ hai - những tờ giấy cô ta đánh máy biến đi đâu không rõ. Nếu cô ấy đã
đưa chúng cho Benjamin Addicts, thì lúc ấy những lời giải thích của
Benjamin Addicts với cảnh sát là dối trá, hoặc giấy tờ nằm lại trong buồng,
và ai đó đã bí mật lấy mất chúng. Chắc gì một nữ tốc kí chuyên nghiệp lại
thích đánh trên máy để ghi lại một văn bản quan trọng rồi nắm chặt nó
trong tay, sau đó mới nhảy ra khỏi tàu.”
“Thế nếu tình cờ cô bị sóng cuốn?”