KẺ GIẾT NGƯỜI ĐỘI LỐT - Trang 165

“Nó đây, sếp. Không thể rõ hơn được nữa.”
Mason đọc:
‘Người ta nói rằng hạnh phúc ở nơi nào bản thân tự tìm ra nó, và điều đó

đã diễn ra với tôi đúng như thế. Tôi muốn phó mặc cho số mệnh, và sẽ
không cố thúc đẩy nhanh kết cục, cho tới lúc nó tự trở nên là tất yếu’.

“Trời ơi,” Mason kêu lên, “chính tôi đọc điều đó rồi mà! Tự tôi đã kiểm

tra cuốn vở này, Della ạ, và lúc ấy tôi đã không thể nhận thức nổi toàn bộ
tầm quan trọng của điều được viết ra.”

“Thế đấy, tất cả đều đúng,” Della nhận xét. “Ghi chép có liên quan tới

việc xảy ra tối trước đó. Rõ ràng, điều đó không phải là lần đầu tiên. Cô ấy
hoàn toàn phó thác cho số mệnh để tận hưởng hạnh phúc, trong khi kết cục
chưa tới.”

“Hay lắm,” Mason nói, “nào ta quay lại quyển kia, quyển thứ hai ấy,

Della. Chúng ta xem, có ghi chép gì thú vị trước cái ngày mà Addicts được
biết về sự kiện quan trọng này.”

Della đem cuốn vở lại và đặt nó lên bàn.
“Kéo ghế lại đây và ngồi xuổng đi,” Mason đề nghị.
“Không, cảm ơn. Thế này tôi cũng đã thoải mái rồi. Từ đây tôi nhìn

xuống trang ở dưới tiện hơn.”

Má cô hầu như sát má Mason; Mason vươn tay phải ra, quàng vào eo

Della và ép cô vào sát ông hơn.

“Ồ đây, cả chỗ này cũng nói về điều đó,” ông nói, chỉ vào một đoạn trong

vở. “Bây giờ, khi có mã khoá rồi, mọi thứ thật đơn giản. Đây, cô nghe nhé:
‘Tôi mãi vẫn còn chưa muốn kết cục đến gần, nhưng giờ đây nó là tất yếu’.

“Phải, đó là mã khoá của cô ấy,” Della đồng tình.
Mason đẩy ghế ra, đứng lên, quay Della lại phía ông, mặt đối mặt với

ông, và nói, “Chỗ chúng ta xuất hiện một việc không thể nào trì hoãn.”

“Việc gì?”
“Chúng ta phải tìm ra cô ấy.”
“Anh nghĩ rằng cô ấy không nhảy ra khỏi tàu ư?”
Mason lắc đầu.
“Nhưng cô ấy hoàn toàn có thể mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.