dị, thậm chí không thể xác định nổi quan hệ tài sản của họ. Nếu anh ấy có ý
đồ thực hiện, thì họ tên thật và quá khứ của anh ấy sẽ rõ ràng.”
“Thế có gì trong quá khứ ông ấy?”
“Anh đã giết một người.”
“Tôi nghĩ chuyện nói về em trai ông ấy.”
“Không. Đó đã là tiếng vọng của những tin đồn sai lạc. Benny tiếp tục
giữ Herman trong tầm nhìn của mình, còn Herman thì cho rằng Benny đã
chết.”
“Chồng bà đích thực đã giết người ư?”
“Anh ấy cam đoan rằng trên thực tế anh không biết chính xác. Anh
không bao giờ kể tỉ mỉ với tôi. Khi tôi trông thấy anh ấy phản ứng như thế
nào đối với điều đó, tôi ngừng hỏi.”
“Nhưng vợ ông ấy vẫn giữ liên hệ với ông ấy chứ?”
“Dĩ nhiên.”
“Bằng cách nào?”
“Chuông điện thoại réo lên. Thường là gọi từ máy công cộng.Trong ống
nghe vang lên giọng của mụ ta. Mụ lệnh cho anh ấy bỏ vào túi một số tiền
mặt xác định và đặt túi ở chỗ quy ước. Mọi điều đó được làm với sự bí ẩn,
dường như mụ nhận tiền chuộc một đứa trẻ bị bắt cóc vậy.”
“Và Addicts phái những người mà ông tin cậy đi trao số tiền ấy?”
“Vâng.”
“Ông ấy không cho bà dây vào chuyện này.”
“Không. Thường thì Mortimer Hershy làm việc đó. Thỉnh thoảng là
Natan Fallon.”
“Họ biết rõ chính việc họ làm không?”
“Tôi không biết, ông Mason ạ. Tôi không nghĩ là họ biết rõ. Benny sợ
rằng người ta có thể sẽ tống tiền anh ấy.Trời ơi, tôi kể hết cả với ông rồi, dù
hoàn toàn không định làm điều đó, nhưng tôi cô đơn quá… giờ đây Benny
đã không còn nữa. Anh ấy là người duy nhất tôi đã gắn bó…”
“Hãy đợi cho một phút,” Mason nói. “Hiện thời hãy cố kiểm soát xúc
cảm, thưa bà Barnuell. Nào chúng ta hãy cùng tiếp cận đến bản chất sự