KẺ GIẾT NGƯỜI ĐỘI LỐT - Trang 72

Đến cuối ngõ, Mason hãm xe một chút - đúng đến mức để điều khiển

được tay lái, và quay đột ngột sang phải ra đường phố, nhấn bàn đạp tăng
tốc đến hết cỡ. Họ phóng qua ngã tư đầu tiên khi có đèn vàng sau một
thoáng đèn đỏ tắt.

“Nếu chúng ta bị buộc dừng lại và giải thích với cảnh sát giao thông,”

Della nói, “điều đó có thể giữ chúng ta lại lâu đấy.”

“Điều đó thì chính xác,” Mason đồng tình, “nhưng tôi có một linh cảm

rằng lần này thực sự phải vội lên.”

“Thế nếu,” Della nhận xét, “chúng ta không đến kịp, lúc ấy cũng chẳng

đáng đi.”

“Cũng chính xác,” Mason nói khô khan.
“Sếp, anh sao đấy, định nhận bừa lấy vụ này à?”
“Cô ngầm ý gì vậy?”
“Anh nhận bà ấy là thân chủ của mình thậm chí cả trong trường hợp nếu

bà ấy… mà anh hiểu tôi có ý gì rồi chứ?”

“Phải. Tôi không biết,” Mason nói. “Trong Jozephine Kempton có gì đó

lạ lùng. Tôi không biết chính là gì nữa. Khi trò chuyện với bà ta, tôi có ấn
tượng rằng bà rất muốn làm rõ ta đang nghĩ gì, và đồng thời ở bà không có
lấy một chút ý định nhỏ cho phép người khác nhận biết các ý nghĩ của bà.
Điều đó làm nhớ đến trò chơi poker chuyên nghiệp. Ta có cảm giác là bà
biết hết mọi quân bài của ta, còn về các lá bài của bà thì tuyệt đối không rõ,
thêm vào đó, ta lại có nỗi e sợ mơ hồ rằng đó là những con át.”

“Anh có thể dính vào một câu chuyện tệ hại vì bà ấy, nếu hành động theo

cảm hứng.”

“Đúng vậy,” Mason đồng tình. “Chính vì thế mà tôi định đánh giá tình

huống trước khi tôi quyết nên tiếp nhận điều gì. Trong vụ này có cái gì đó,
Della ạ, trong toàn bộ chuyện này, đánh động lòng hiếu kì của tôi.”

“Để anh biết.” Della nhận xét khô khan, “chúng ta vừa mới vượt qua dấu

hiệu dừng bắt buộc.”

“Tôi biết,” Mason đáp, “nhưng trên đại lộ chả có xe nào, và tôi không

xem là cần phải thực thi cái hình thức vớ vẩn ấy,”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.