KẺ GIẾT NGƯỜI ĐỘI LỐT - Trang 85

này, thì tôi sẽ đem hết nỗ lực để làm sáng tỏ tất cả các sự kiện có liên quan
đến tình huống vừa xảy ra, và hẳn sẽ tuyên bố rõ quan điểm của bà. Nhưng
rất tiếc, tôi chỉ là một trong hai luật sư của bà.”

“Thế ai là người thứ hai?”
“James Etna từ hãng ‘Etna, Etna và Duglas’.”
“Và ông ta ở đâu rồi?”
“Ấy,” Mason nói, “chính chúng tôi cũng rất muốn biết được điều đó sao

cho nhanh hơn.”

“Được lắm, thế thì hãy vào xe đi,” một cảnh sát nói. “Bây giờ một xe

khác sẽ đến. Nếu người đàn bà này không định nói gì cả, chúng tôi phải giữ
bà ta như một nhân chứng quan trọng. Ông biết điều đó quá rõ.”

“Tuyệt lắm,” Mason đáp. “các ông thực hiện nghĩa vụ của mình, các ông

cứ giữ bà ấy như một nhân chứng. Nhưng bà ấy sẽ chỉ khai khi nào tôi nói
với bà. Mà tôi chỉ nói với bà sau khi tôi biết rõ bà định kể chuyện gì.”

Một cảnh sát mở toang các cửa xe phía sau.
“Mời ngồi lên ghế sau,” ông ta ra lệnh. “Quỷ tha ma bắt, các vị lọt vào

đấy như thế nào? Cổng chính bị khoá và…”

“Chả có gì đơn giản hơn,” hãy cứ đi theo phố này đến khi trông thấy

cánh cửa với số 546. Chỉ có điều hãy thận trọng khi vào bên trong, bởi vì có
mấy con đười ươi, tâm trạng của chúng khá hiếu chiến đang tự do tung
hoành ở đấy,

“Quỷ tha ma bắt những cái nhà thế này đi,” một trong số cảnh sát lầu bầu

bất bình với người thứ hai. “Rút cục cái xe mười chín đâu rồi?”

“À nó đây.”
Thêm một xe cảnh sát xuất hiện cuối phố Rouz street hướng về phía họ.

Tiếng còi của nó vừa mới rú buốt óc đã tắt, lặng dần trong sự lắp bắp rền rĩ.

“Thế là ổn rồi,” lái xe nói. “Tôi sẽ đi lại kia cùng số mười chín, còn cậu

hãy ở lại đây và đừng rời mắt khỏi hai người này. Và đưa cho tôi khẩu súng
máy đi, tôi chả khoái gì việc đi săn đười ươi.”

Mason quay về phía bà Jozephine Kempton.
“Bà nghe thấy tôi đã nói gì rồi chứ?” ông hỏi nhỏ.
“Vâng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.