Mason lắc đầu.
“Nhưng,” Tragg nói, “chúng tôi cần biết chắc điều đó. Tất nhiên, đó chỉ
hoàn toàn là mặt hình thức thôi. Ông không có gì phản đối chứ?”
“Tôi phản đối.”
“Đừng tạo nên những chuyện phiền phức, Mason ạ,” Tragg thở dài. “Ông
biết chẳng kém hơn tôi rằng, nếu ông phản đổi việc khám xét, thì chúng tôi
sẽ lập biên bản ông là nhân chứng về vụ án, sẽ tịch thu toàn bộ các đồ vật
của ông và đặt vào một phong bì, sau đó sẽ tống ông vào một xà lim yên
bình tuyệt vời và…”
“Thôi được,” Mason nói, “quỷ tha ma bắt ông đi.”
Tragg sờ qua quần áo của Mason và nói, “Hãy lôi tất cả từ túi ra và để lên
bàn, Mason.”
Mason nhận xét, “Tôi phải tống ông đi với quỷ, trung uý ạ, nhưng bởi
hôm nay tôi còn nhiều việc và tôi muốn kết thúc cho nhanh với mọi thứ này,
tôi sẽ dễ tính.”
“Thế mới tốt chứ,” Tragg tán thưởng.
“Mà còn,” Mason tiếp tục, “bởi tôi chẳng có gì giấu giếm cả.”
Mason lấy trong túi ra cuốn sổ ghi chép.
Tragg vớ lấy nó.
Mason cố giật nó lại, nhưng bị chậm.
Tragg cười mỉa và nói, “Đây chính là thứ tôi cần, Mason ạ.”
“Ông không có quyền đọc các ghi chép riêng tư của tôi,” Mason nổi
nóng.
Tragg lật nhanh quyển sổ, cúi xuống một trang mới viết các chỉ dẫn của
Mason cho bà Kempton, xé trang đó và nói, “Hừm, tôi thì tôi biết khó mà
lừa được ông với các trò rẻ tiền như thế, và tôi cần điều đó để một lần nữa
chứng minh lẽ phải của mình, tôi sẽ cho tay thanh niên, kẻ quyết rằng đó là
một ý tưởng tuyệt vời, xem cái này.”
Mason phản đối, “Ông không có quyền xé trang giấy trong sổ ghi chép
của tôi.”
“Biết, tôi biết,” Tragg nói, “hãy đến tòa, lấy ở đó chỉ thị cho chúng tôi,
lập tức chúng tôi sẽ trả lại ngay trang giấy cho ông. Nhưng mặc dù vậy, sao