KẺ GIẾT NGƯỜI ĐƯỢC GIẢI GONCOURT - Trang 70

- Không cần đâu. Anh hãy đưa cho tôi chiếc khăn mùi xoa của anh...

Tôi sẽ nhúng nước.

Joseph xắn tay áo d’Arjean lên tận vai để lộ cánh tay gầy rám nắng.

Rồi anh gập khăn mùo xoa lau vết thương và băng lại.

- Vậy là chuyện gì đã xảy ra?

- Mọi sự đều rất đơn giản. Chắc hẳn tôi đã rơi vào tay nhà văn của

chúng ta...

- Sao lại thế?

- Cần phải nói thực là khi từ biệt với anh tôi đã rất cảnh giác. Tòa báo

của chúng ta và những người làm việc ở đây tất yếu là rất quan tâm đến ông
bạn của chúng ta, ý tôi nói là kẻ mà chúng ta ao ước được nhìn thấy mặt.
Tại sao hắn ta lại gọi điện thoại cho Simonie và thuyết phục ông ta đến gặp
anh. Nói tóm lại tôi cảm thấy lo ngại rằng anh ở lại đây có một mình. Tôi từ
từ đi xuống dưới. Khi ra khỏi tòa nhà tôi có cảm tưởng như có ai đó thấp
thoáng phía bên phải ở cuối con đường nhỏ. Nhưng đấy có thể là một
khách bộ hành đêm tình cờ, và tôi rẽ sang trái về nhà mình như thường lệ.
Tôi đi vài bước, xung quanh vẫn yên tĩnh. Có hai hay ba xe ô tô phóng vụt
qua. Không hiểu sao bỗng dưng tôi muốn ngoái lại. Tôi nhìn thấy một bóng
người nào đó ở cửa tòa báo. Nhưng ngay lúc đó bóng người lẫn vào trong
bóng tối. Và chính khi ấy tôi đã phạm một sai lầm. Tôi chạy bổ lại và chắc
hẳn là đã gây sự chú ý cho... người khách ấy. Nhưng tôi nghĩ đến anh, rằng
thật khủng khiếp bỏ anh một mình. Ở ngoài cửa không có ai cả. Tôi bước
vào tiền sảnh. Như anh đã biết là ở bao giờ cũng có đèn, chỉ có gần thang
máy là hơi tối thôi. Tôi không thấy ai...

D’Arjean nhăn mặt.

- Anh đừng động đậy tay - Joseph nói - Khoảng hai ngày nữa là sẽ

khỏi thôi. Còn bây giờ thì tất nhiên là hơi đau đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.