KẺ HAI MẶT - Trang 44

tự hỏi tại sao nó lại hành xử như thế. Nó không phải là một đứa ngốc, nó
không thể kiếm trò tiêu khiển bằng cách kể với tôi những câu chuyện nhạt
như nước ốc như vậy được. Tôi đi đến kết luận Christa mắc chứng bệnh đố
kỵ: mỗi khi nó nhìn thấy tôi hạnh phúc với một cuốn sách, nó phải phá hoại
bằng được niềm hạnh phúc đó, dù không thể chiếm làm của riêng được. Nó
đã chiếm đoạt thành công bố mẹ tôi và căn hộ, nó cũng cần chiếm nốt cả
những niềm vui sướng của tôi. Trong khi đó, tôi sẵn sàng chia sẻ tất cả
những thứ đó.

- Nếu cậu để tôi đọc xong, tôi sẽ cho cậu mượn cuốn sách này.

Nó không thể chờ, nó tước lấy cuốn sách từ tay tôi, giở trang bất kỳ, đọc

phần giữa hoặc phần kết cuốn sách (tôi không dám thể hiện với nó sự khinh
bỉ của bản thân với cách hành xử như vậy) ngồi đó với cái bĩu môi đầy nghi
hoặc - tôi định đi tìm một cuốn sách khác và vào lúc tôi vừa nhập tâm vào
nội dung cuốn sách, tôi lại nghe thấy câu chuyện về Rose-Marie hoặc Jean-
Michel. Thật không thể chịu nổi.

- Cậu không thích cuốn tiểu thuyết này à? tôi hỏi nó.

- Tôi nghĩ mình đã đọc cuốn đó rồi.

- Cậu nghĩ thế là thế nào? Khi cậu ăn một chiếc bánh mứt kem, cậu phải

biết cậu đã từng ăn nó hay chưa, đúng không?

- Cậu là bánh mứt kem

(8)

thì có.

Và nó cười phá lên, hãnh diện vì câu chơi chữ dí dỏm của bản thân. Vẻ

bàng hoàng của tôi có vẻ như là một thắng lợi đối với nó. Nó nghĩ đã làm
tôi “phải câm họng”. Thực tế, tôi hoàn toàn thất vọng khi phát hiện nó đần
độn đến thế.

Vì nó vừa muốn có được cả cờ lẫn gió nên nó tự khoe khoang với bố mẹ

tôi về những cuốn sách đã đọc. Cả bố lẫn mẹ đều bị mắc lừa và ngây ngất
thán phục:

- Cháu còn sắp xếp được thời gian để đọc sách dù bận việc học và công

việc phục vụ bàn cơ đấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.