KẺ HAI MẶT - Trang 50

cãi được đó là nó chính là cuộc sống: nó sành đời còn cậu thì không. Cậu
phải luôn đi theo chiều hướng của cuộc sống, không nên đối đầu với nó.
Nếu cậu đau khổ, tức là cậu đang chối bỏ cuộc sống. Hãy bớt đề phòng đi.
Khi nào cậu thực sự chấp nhận nó, cậu sẽ hết đau khổ.”

Vì không tài nào thoát ra khỏi cuộc cãi vã diễn ra trong đầu, tôi buộc

mình nghĩ về chuyện khác. Tôi nghĩ đến nụ hôn của người lạ mặt: tôi được
hôn, chẳng phải điều đó là không thể tin được hay sao? Vậy là chàng trai
này đã không nhận thấy tôi là một cô gái không bình thường! Điều này có
nghĩa là có khả năng anh ta không nhận ra điều đó: tin tốt lành.

Tôi cố gắng nhớ lại gương mặt Renaud. Tôi không tài nào nhớ nổi một

nét nào dù nhỏ nhất trên gương mặt đó. Chẳng có gì kém lãng mạn hơn sự
tán tỉnh đáng giá năm mươi xu này, nhưng tôi mặc kệ: tôi đâu có đòi hỏi
nhiều đến thế đâu.

Ngày hôm sau, Christa tuyên bố với bố mẹ tôi:

- Ngày hôm qua, tại buổi dạ hội, Blanche đã nhận được nụ hôn đầu tiên

đấy ạ!

Bố mẹ hoài nghi nhìn tôi. Điên tiết, tôi im bặt.

- Thật sao, Christa? mẹ tôi hỏi.

- Thì cháu đã chứng kiến mà!

- Thế cậu ấy trông thế nào hả con? bố tôi chất vấn.

- Cũng thường thôi, tôi dè dặt nói.

- Là người đầu tiên đến mà, Christa bình luận.

- Thế là rất tốt, mẹ tôi nói, như thể vừa nhận thấy kẻ nối dõi này thật

tuyệt.

- Ừ, đối với Blanche, như thế là tốt rồi, bố tôi tán thành.

Cả ba cười phá lên. Họ mới hạnh phúc làm sao!

Trong giây lát, tôi tưởng tượng ra trong đầu mình một tin vắn đăng ở

mục Tin nhanh: “Một cô gái trẻ mười sáu tuổi giết chết bố mẹ và cô bạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.