Còn tôi khi vừa nhìn thấy Keita, đã muốn ở lại bên cạnh, bảo hộ em
ấy.
Chứng ám ảnh cưỡng chế này của Keita, có lẽ cả đời em ấy cũng
không thể chữa khỏi.
Thế nhưng tôi không có cách nào bỏ rơi Keita.
Izumi chỉ vào ngực mình, nói với tôi. Ở nơi này, ngay từ lần đầu tiên
gặp em ấy, đã không còn là của tôi nữa rồi.
Nim, tôi rất sợ, Keita sẽ bỏ đi.
Rất lâu sau này tôi mới biết, Izumi kìm hãm chứng bệnh của Keita
theo một cách rất kì lạ. Cậu ta thoả mãn Keita bằng những thứ vũ khí xa xỉ,
dao nhập khẩu, kim cương được mài đến sắc nhọn... để Keita tự chọn
phương pháp tổn hại bản thân. Izumi nói, theo cách này, tuy em ấy vẫn bị
thương, nhưng không đến nỗi nghiêm trọng.
Rốt cuộc Izumi đã thử qua bao nhiêu lần để tìm ra cách ấy, tôi cũng
không biết.
Nhưng tôi tin rằng, những vết thương thể xác của Izumi và Keita
chính là bằng chứng cho tình cảm của họ. Đau đớn, nhưng không thể cắt
đứt.
Tôi biết, chuyện Takane đến trước hay đến sau, đều không quan trọng.
Quan trọng là với Keita, nếu không phải là Izumi, thì không được.
Từ ngày ấy, tôi đã mơ hồ nhận thức, những người có khuynh hướng
giới tính như họ, trong lòng đều chồng chất vết thương.
Chúng tôi cơ bản là cùng một loại người.