KẾ HOẠCH TỰ SÁT
Satoh Sai
www.dtv-ebook.com
7. Trở Về Hà Nội
Cà phê Cộng tại Hà Nội đồ uống không hẳn là ngon, giá lại cao hơn
nhiều so với những nơi khác, nhưng trước đây tôi từng đến đây uống, rốt
cuộc trở nên lưu luyến không gian nơi này. Hôm nay là thứ ba theo lịch địa
phương, khách không nhiều, âm nhạc uể oải cất lên trong không gian vài
câu ca Việt, tôi nghe lúc hiểu lúc không. Tiếng Việt khó ở nhiều phương
diện. Một từ có thể có rất nhiều nghĩa, thành ra trước đây tôi cũng phải học
rất lâu mới đại khái hiểu biết chút ít. Nói nghe không hẳn là khó khăn,
nhưng cũng không phải là không có lúc lúng túng. Chợt nhớ ra trước kia
khi học tiếng Anh, cũng giống thế này. Tôi hạn chế nói tiếng Nhật một cách
tối đa. Khoa Anh bên cạnh có người bạn học rất giỏi, thường xuyên sang đó
trao đổi với nhau bằng tiếng Anh. Đó đã là chuyện của nhiều năm trước,
bây giờ người bạn ấy ngoài việc nghe nói đang làm phiên dịch viên, tôi
cũng không có bất cứ thông tin nào. Rất nhiều mối quan hệ đã biến mất.
Tôi ngồi ở bàn ngay cạnh cửa ra vào, kiên nhẫn chờ đợi. Bọt trong cốc
trà sữa nhỏ đã gần tan hết, một màu nâu nhàn nhạt, hương thơm chỉ thoang
thoảng, không bay nổi tới cánh mũi. Qua một lúc, cửa quán mở ra, tôi liền
ngẩng đầu nhìn. Cô gái mặc chiếc váy trắng tinh khiết, dáng người nhỏ
nhắn, bước vào.
Tôi bật lên :"Chang!"
Cô vừa vặn quay sang nhìn tôi, ánh mắt như không tin được, có cả vẻ
ngạc nhiên không che dấu. Tôi vẫn ngồi, mỉm cười nói một câu tiếng Việt
đơn giản: