-Chào chị, em là Nim.
Lần đầu gặp gỡ, mà như đã gặp nhau rất nhiều lần, hoàn toàn không
có xấu hổ hay ngại ngùng, nói mãi cũng không hết chuyện. Chang nói, em
gầy hơn trong ảnh. Tôi mỉm cười, chị cũng thế.
Trước khi đến Hà Nội tôi đã cắt lại tóc, mặc chiếc áo sơ mi nhung tăm
màu đen mà Chang tặng. Tôi muốn cho cô ấn tượng đầu tiên khi gặp ngoài
đời thật chân thực, không xa lạ so với những bức ảnh cô đã in ra. Cổ tay
bên trái của tôi đeo một chiếc vòng, cổ tay bên phải của Chang cũng đeo
một cái y hệt. Rất nhiều năm trôi qua mà nhìn mọi thứ đều bảo trì nguyên
vẹn, chúng tôi đều trân trọng nhau như vậy.
Chang luôn muốn đưa tôi đến ngôi trường cô ấy từng học, trường
trung học phổ thông Chu Văn An. Cô nói, nơi này là ước mơ thuở niên
thiếu của chị. Có rất nhiều thứ ở đây. Thanh xuân của chị, hoài bão của chị.
Tôi chỉ mỉm cười, nhưng bây giờ ta đâu vào được nữa. Cô thất vọng nói, ừ,
đúng thế. Tôi nhớ trước đây Chang từng viết trên blog, khi thi tiếng Anh,
cô đã gặp một từ rất đẹp, liền ghi nó vào giấy, nhưng lại quên mang đi. Cô
nói, cảm thấy rất sợ, vì không biết viết từ ấy như thế nào cả, nghĩa của nó
cũng không. Chỉ e rằng sau này, mãi mãi cô cũng không biết từ đó có nghĩa
là gì.
Tôi mang theo chiếc máy ảnh chụp lấy ngay, cùng Chang đứng trước
cổng trường Chu Văn An. Một lúc sau, cô nói, mình đi thôi. Tôi đưa máy
lên chụp, đợi ảnh in ra, sau đó lấy bút trong túi ghi lên mặt sau bức ảnh một
từ, "abitious" - "hoài bão". Tôi đưa cho Chang, nói, em tặng chị từ đẹp nhất
của em. Cô nhìn tôi, cười rạng rỡ.
Chang đưa tôi đi nhiều nơi. Có những nơi tôi đã từng tới, thậm chí đã
có thời gian là khách quen, nhưng khi đi cùng cô ấy, nhìn thấy cô ấy hào
hứng, liền cảm thấy như đây là lần đầu tiên.