KẺ ÍCH KỶ LÃNG MẠN - Trang 116

Régina. Rất ít người đi xuống tận Régina (chỉ có tôi, một mình, oanh liệt,
tôi đã giành phần thắng, ờ mà thắng cái gì nhỉ?). Tiếp đó tôi để cho một ả
gái điếm bú mút mình, ngay sau đấy cô này đã bị nôn mửa. Liệu có tồn tại
một mối liên hệ nhân quả không? Chuyện đó diễn ra dưới tầng hầm của
mộc quán bar có nhân viên nữ chuốc rượu trong quận VIII. Tôi vừa đạt cực
khoái trong một cái bao cao su mà cô ta đã tinh tế dùng miệng mình gỡ ra.
Cô ta đứng dậy để đi vào toa lét và tôi nghe thấy tiếng cô ta ho sù sụ phía
sau cánh cửa trước khi kéo cần xả nước. Hẳn cô ta là nhân viên mới bởi cô
ta hôn lưỡi rất dịu dàng. Tôi mặc lại quần áo, tiu nghỉu. Lẽ ra tôi đã có thể
lấy lại tiền của mình từ túi xách của cô ta, con bé khốn khổ hẳn sẽ chẳng
hay biết gì, tôi nghi cô ta còn say lướt khướt hơn cả tôi. Tôi thanh toán mấy
chai sâm banh rồi bỏ đi mà không nói một lời từ biệt với cô ta (tôi nghĩ
mình hơi trách giận cô ta vì cô ta dám nôn mửa ngay sau khi hôn hít tôi).
Chúng ta là ai mà có thể đê tiện như vậy chứ? Những cá nhân lạc lối trên bề
mặt trái đất. Trên chiếc taxi lúc bình minh ló dạng, radio đang phát bài
“Còn lại gì từ những mối tình của chúng ta?” và tôi đã hơi khóc một chút,
tôi nghĩ thế, tay tài xế cũng vậy (một fan của Trenet). Cả hai chúng tôi đều
có vẻ nhạy cảm. Hai cá nhân lạc lối trong buổi rạng đông lạnh lẽo bên bờ
sông Seine.

Tôi khóc nức nở vì tôi thực sự biết rằng cô gái kia đã mang lại cho tôi

điều gì đó vô giá.

***

Thứ Tư.

Trốn chạy, luôn luôn, và bỏ chạy không mệt mỏi. Và rồi, một ngày kia,

dừng lại nhìn thẳng vào mắt ai đó và nói với họ: em thực sự chính là người
anh cần. Và tin chắc như thế. Hẳn sẽ đẹp biết bao, nếu ta không phá lên
cười, nếu ta không lo sợ đôi chút, và nếu ta chấp nhận rủi ro, làm những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.