KẺ ÍCH KỶ LÃNG MẠN - Trang 145

“Chưa bao giờ lại có một kẻ nghèo khó có thể viết nổi các cuốn tiểu

thuyết của Henry James.”

James Joyce bảo vệ tôi.

***

Thứ Hai.

Tôi làm tất cả những gì tôi làm (các bài báo, các cuốn sách, các chương

trình thời luận trên truyền hình hoặc đài phát thanh) chẳng qua là do hèn
nhát. Bất lực không thể chối từ. Sợ bị lãng quên nếu người ta không còn
thấy cái mặt mình ở khắp nơi khắp chốn nữa. Mọi người đều nghĩ rằng ta
trở thành “người của công chúng” vì ta kiêu ngạo, tự mê bản thân và vĩ
cuồng, trong khi mọi chuyện lại trái ngược hoàn toàn: ta muốn nổi tiếng khi
ta sợ sệt, e dè và yếu đuối.

***

Thứ Ba.

Ludo nhạo báng mấy cái nỗi đau tư sản phóng đãng của tôi.

- Ái chà... Sự lo lắng của người độc thân ở tuổi ba mươi lăm ấy mà...

- Thế còn cậu, Ludo? Sao cậu không viết về hạnh phúc tuyệt vời của

mình khi được làm người cha trong gia đình và được được kết hôn với một
phụ nữ hoàn hảo?

- Dù là viết gì đi nữa thì cũng ích lợi gì chứ? Kiệt tác đời tớ chính là các

con tớ rồi. Chẳng bao giờ có cuốn sách, đĩa nhạc hay bộ phim nào sánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.