KẺ ÍCH KỶ LÃNG MẠN - Trang 189

Ghế Dài (tên như vậy vì người ta có thể nằm dài trong đó trên những tấm
nệm). Thật buồn cười khi ngồi ở đó ngắm một ông hàn (Jean-Marie Rouart)
và một ủy viên Hội đồng Nhà nước (Marc Lambron) nằm phơi bụng giữa
các vũ nữ thuộc vũ đoàn Crazy và các phát thanh viên chương trình dự báo
thời tiết trong tương lai. Tiếc là chẳng ai cởi quần áo cả. Marie Gillain đã
cảm ơn tôi vì hôm trước tôi khen tặng nàng nhưng lúc nào trước mặt nàng
tôi chẳng đực mặt ra như vậy (may là ánh sáng dìu dịu đã che đi mấy cơn
đỏ mặt vô duyên của tôi). Tôi đang định nhắn tin cho nàng từ bàn của tôi
sang bàn của nàng thì Jean-Yves Le Fur vỗ vào vai tôi:

- Lấy máy di động của tớ mà gửi tin nhắn, sẽ ngon ăn hơn nhiều…

Bạn có biết vì sao Lou Doillon ngày càng xinh đẹp hơn không? Thì bởi

nàng ngày càng thông minh hơn (thực ra là nàng già đi chứ sao). Những trò
mà tôi không có thời gian làm: ngủ với Hélène Fillières và Pierre Bénichou,
bàn về mùa tiểu thuyết năm nay cùng Pierre Assouline và Marc-Edouard
Nabe, khiêu vũ với Inès de la Fressange và Arno Klarsfeld. Nhưng buổi dạ
hội cũng đáng công đáng sức: dù sao tôi cũng đã đi tè với Vincent Cassel!
(Tiếp đó thì… Françoise mặc một chiếc váy đen níu hờ ở cổ. Tôi xấu hổ vì
hôm trước đã say khướt, còn Ludo quanh quẩn bên nàng, tôi thà vờ như
không nhớ những gì xảy ra tiếp theo còn hơn: tôi mắc chứng quên có chọn
lựa.)

***

Chủ nhật.

Cuốn nhật ký này là thứ phản-Loft Story. Tôi ủng hộ trò lật tẩy đời tư,

đúng vậy, dĩ nhiên là vậy, dĩ nhiên là vậy, bởi những cuộc phiêu lưu được
bịa ra, như Dave Eggers nói, khiến ta cảm thấy như là “đang lái ô tô trong
trang phục thằng hề”. Nhưng sự thật đời tôi lại được nhìn qua lăng kính dối
trá, qua cái rây công việc, qua cái lọc viết lách. Xin lỗi nếu tôi không được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.