KẺ ÍCH KỶ LÃNG MẠN - Trang 191

[6] Tiếng Pháp trong nguyên bản, nghĩa là “Em muốn ngủ với tôi đêm nay không”.

Nàng siết chặt bàn tay tôi. Siết chặt cánh tay tôi. Siết chặt khủy tay tôi,

bắp tay tôi, vai tôi, cằm tôi. Miệng nàng vươn tới áp lên miệng tôi. Tôi trở
nên mù, câm, điếc. Sinh ra trên đời chỉ để cho giây phút này.

***

Thứ Ba.

Người ta thường nhắc đến những câu đầu, những “chữ đầu” trứ danh:

“Suốt một thời gian dài tôi từng đi ngủ sớm” (Về phía nhà Swann

[7]

); “Hôm

nay mẹ mất” (Người xa lạ

[8]

); “Chuyện đã bắt đầu như thế” (Hành trình đến

tận cùng đêm tối

[9]

). Nhưng liệu người ta có thuộc lòng những câu cuối?

Đôi khi phần kết của một cuốn sách nói lên nhiều điều hơn phần mở đầu.
Theo đúng thứ tự trên đây nhé: “Ký ức về một hình ảnh nào đó chỉ là sự
nuối tiếc một khoảnh khắc nào đó; và những ngôi nhà, những nẻo đường,
những đại lộ, đều là thoảng qua, than ôi, tựa như những tháng năm” (Về
phía nhà Swann
); “Để mọi thứ được hoàn thành, để cảm thấy bớt cô đơn,
tôi chỉ còn việc mong sao có nhiều khán giả hiện diện vào ngày tôi bị hành
quyết và họ sẽ chào đón tôi bằng những tiếng kêu gào hận thù” (Người xa
lạ
); “Anh gọi về với mình mọi con xuồng trên sông, và toàn bộ thành phố,
và bầu trời và vùng nông thôn và chúng tôi, tất cả những gì anh mang theo,
cả sông Seine nữa, tất cả, thôi đừng nói tới nữa” (Hành trình đến tận cùng
đêm tối
). Ta hãy mau chóng khái quát hóa từ ba ví dụ này: các kiệt tác
thường dễ mở đầu hơn kết thúc, bởi các câu kết luôn dài gấp năm lần các
câu đầu. Thiên tài luôn khởi đầu đột ngột nhưng lại kết thúc đầy u hoài (như
tình yêu).

[7] Tập đầu bộ tiểu thuyết ‘Đi tìm thời gian đã mất’ của Marcel Proust.

[8] Tiểu thuyết của Albert Camus.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.