KẺ ÍCH KỶ LÃNG MẠN - Trang 194

Nàng tặng tôi một bộ vest jean để tôi “cải trang thành thanh niên”. Chiếc xe
đi thuê đỗ sai quy định bị phạt. Trong ngăn kéo tủ ở nhà tôi vẫn còn một
biên bản phạt vi cảnh khác. Thi thoảng tôi nín thở ngắm nó một lúc. Tôi
phải thuê lộng kiếng cho nó mới được.

***

Thứ Hai.

Backflip, San Francisco, ba giờ sáng (lúc này Paris đang là giữa trưa).

Tôi không bị dị ứng gì với nguyên tắc của tay DJ đi dép tông nhưng ban
đầu mọi chuyện dù sao cũng gây cảm giác rất kỳ cục. Ta hãy thống nhất
rằng đã mang cái vẻ ngoài lôi thôi rách rưới thế kia thì gã buộc lòng phải
làm sao mà chọn nhạc hay hơn gấp ba lần đi. Cô gái nào trông cũng giống
Cameron Diaz. Lũ con trai thì đạo đức giả hết mức, ăn mặc xấu tệ hại, tầm
thường, khiêu vũ dở ẹc… Đó là vì ở San Francisco bọn đẹp trai đều đồng
tính cả và Backflip là một trong những quán bar hiếm hoi dành cho dân dị
giới tình dục. Vả lại, ngay cả ở đây, đám con gái cũng khiêu vũ với nhau.
Không khí sặc mùi Ăn Chơi Lesbian ở các cô nàng tóc vàng chuyên nghề
cổ vũ. Ta có cảm giác như họ tỏ ra khêu gợi trước hết là để tránh làm tình.
Ở đây, hơn bất cứ nơi nào khác, đàn ông dường như là một tạo vật chẳng ai
cần đến.

***

Thứ Ba.

Ở nước Mỹ cái thiếu vắng là sự nghi ngờ. Đó là khiếm khuyết lớn nhất

của những đất nước chiến thắng. Ở đây lúc nào người ta cũng đóng vai kẻ
chiến thắng và tối nào người ta cũng ăn mừng chiến thắng mà không cảm
thấy tội lỗi. Sau vài ngày ở Mỹ, bất kỳ thanh niên châu Âu nào cũng sẽ thấy
mình trở nên thật già nua. Tôi thấy nhớ nỗi lo lắng, nhớ những nghi vấn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.