KẺ ÍCH KỶ LÃNG MẠN - Trang 278

nhưng vừa bước vào nàng đã được tha thứ ngay, tôi thích thú để khoảnh
khắc ấy kéo dài, cái khoảnh khắc tôi có thể ngắm nhìn nàng mà nàng không
hề hay biết, hóa ra khi không có tôi vẻ mặt nàng trông như vậy đấy, hoang
mang và tập trung, nghiêm trọng và đầy nỗi bận tâm, anh sẽ chờ em hàng
tiếng đồng hồ không chút đắn đo, anh yêu em cả vì thế nữa: em là người
phụ nữ đầu tiên khiến anh phải dùng đến từ “đắn đo”. Làm sao có thể ghen
được với ai đó xinh đẹp nhường ấy? Tất cả những kẻ thèm khát em đều là
người bình thường. Anh không xứng là ngoại lệ. Tước bỏ của người khác
quyền được tận hưởng một vẻ đẹp như vậy hẳn là thói ích kỷ quá đáng. Ta
đâu được phép khóa nhốt những phép màu. Anh khẩn khoản xin em cứ mãi
xinh đẹp như thế để anh có thể tiếp tục yêu em cho đến ngày cái chết tới.

***

Thứ Sáu.

Tôi ăn trưa xong với Jean-Roch ở Đại lộ là đâm bổ tới trụ sở Đảng Cộng

sản Pháp để gặp Robert Hue. Một bản tóm tắt sơ qua cuộc sống bận rộn của
tôi. Chắc chắn trong đó có một logic, nhưng là logic gì mới được? Là ta có
thể làm người nổi tiếng của xã hội à? (Cập nhật nhãn mác cũ của “kẻ phản
bội xã hội”.) Tôi rất thích tòa nhà của Oscar Niemeyer (cùng là Oscar với
nhau người ta phải biết bênh vực nhau). Robert Hue giải thích với tôi làm
thế nào mà người đàn ông từng góp tay quy hoạch thủ đô Brasilia này (ông
vẫn còn sống: chín mươi tư tuổi) lại vẽ “miễn phí!” tòa nhà hình búa liềm
đó ở Copacabana. Người ta đã tổ chức một cuộc triển lãm hồi cổ tác phẩm
của ông ở Phòng Trưng bày Quốc gia Jeu de Paume trên quảng trường
Concorde. Tất cả các kiến trúc sư đều là những kẻ điên cuồng hoang tưởng
tự đại: Gaudí, Le Corbusier, Nouvel, Niemeyer. Đó là vì ngược lại với các
chính khách, họ mau chóng đánh giá được hệ quả các hành động của mình.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.