KẺ LÃNG DU - Trang 120

CHƯƠNG 10

VỤ GIẶT QUẦN ÁO

C

húng tôi ngỡ rằng mùa xuân đã đến nhưng thật là quá sớm và hão

huyền.

Chiều thứ Hai, chúng tôi tính sẽ làm bài ngay sau lúc tan học bốn giờ

như vào giữa mùa hè, nên để nhìn cho rõ hơn, chúng tôi khiêng hai cái bàn
lớn ra sân. Trời bỗng tối sập ngay, một giọt mưa rơi xuống quyền vở bài
tập, vì thế cả bọn tức tốc thu dọn vào trong lớp. Trong căn phòng mênh
mông nay đã tối mò, qua khung cửa sổ rộng, ai nấy lặng lẽ nhìn những đám
mây trôi trên nền trời xám.

Khi đó, Meaulnes, một tay cầm quả đấm cửa, cũng nhìn ra bên ngoài,

thốt lên, coi bộ như đang cảm thấy trong lòng một nỗi xốn xang luyến tiếc:

“Chà! Mây có trôi như thế kia đâu khi tôi đang cưỡi trên chiếc xe của

trại La Belle-Etoile ở dọc đường.”

Jasmin hỏi:
“Dọc đường nào?”
Meaulnes không đáp. Tôi nói chen vào như để đánh lạc câu chuyện:
“Tôi lại thích đi trên xe lúc trời mưa to, ngồi dưới một cái dù lớn.”
Một anh khác tiếp:
“Cứ thế xem sách suốt dọc đường y như là ngồi trong nhà vậy.”
Meaulnes đáp:
“Khi đó trời không mưa, tôi không thấy muốn đọc sách, mà chỉ lo

ngắm khung cảnh chung quanh.”

Đến lượt Giraudat hỏi nơi đó là nơi nào, Meaulnes lại nín thinh.

Jasmin lên tiếng:

“Tôi biết... Vẫn cái vụ phiêu lưu kỳ lạ!...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.