KẺ LÃNG DU - Trang 33

CHƯƠNG 7

CÁI ÁO DẠ HỘI

N

hư tôi đã kể, căn phòng của tôi và Meaulnes là một căn phòng áp mái,

hay đúng hơn, nó vừa là rầm thượng lại vừa là một căn phòng. Những
phòng khác tiếp giáp với tòa nhà lớn đều có nhiều cửa sổ, còn căn của
chúng tôi không biết tại sao chỉ có một cánh cửa kính trổ từ mái nhà để lấy
sáng. Cái cửa chính chạm với sàn nhà thì không thể đóng chặt được. Mỗi
buổi tối, khi leo lên gác, hai bàn tay che cây nến có thể bị tắt bất ngờ vì
những luồng gió từ căn nhà lớn thổi lên, chúng tôi thử đóng cánh cửa ấy
nhưng luôn luôn phải chịu thua. Rồi suốt cả đêm dài, cả hai đều cảm nhận
sự yên lặng từ kho thóc xâm nhập vào phòng, chung quanh chúng tôi.

Cũng buổi tối mùa đông hôm ấy, tôi và Meaulnes gặp lại nhau. Trong

khi chỉ một nháy mắt tôi đã tuột hết các áo quần bên ngoài và ném chúng
thành một đống trên chiếc ghế đầu giường thì bạn tôi, không nói một lời,
bắt đầu chậm rãi cởi đồ. Trên cái giường sắt có màn che màu trắng điểm
hình những cành nho, tôi ngồi theo dõi từng cử động của anh. Khi thì anh
ngồi xuống trên chiếc giường thấp và không có màn, lúc lại đứng lên, bước
dọc bước ngang quanh phòng. Cây nến đặt trên cái bàn nhỏ được bện bằng
cành liễu mềm do người Bohemian làm ra đã phóng lên tường cái bóng
giang hồ to lớn của anh.

Trái ngược hẳn với tôi, anh xếp bộ áo học trò của mình một cách khổ

não và lơ đãng, nhưng rất cẩn thận. Tôi lại thấy anh thảy chiếc thắt lưng
nặng nề lên chiếc ghế; còn cái áo khoác ngoài vô cùng dơ bẩn nhàu nát thì
được vắt lên lưng ghế. Rồi cởi cái áo khoác màu xanh dang bận bên dưới
áo khoác ngoài, xong, nghiêng mình xoay lưng về phía tôi, anh trải nó ra
nơi phía chân giường. Những khi anh đứng thẳng lên và quay mặt lại thì tôi
thấy, thay vì cái áo gi-lê có nút bằng đồng cùng một kiểu với áo khoác, anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.