KẺ LÃNG DU - Trang 103

địa thế nhà tôi nên không vào được.

Ở nhà Perreur, nhà Clément và nhà Boujardon, ban đầu người ta tưởng

chúng đã ăn trộm cả bầy heo, nhưng sáng ra lại tìm thấy heo đang phá đám
rau xà lách ở vườn. Cả bầy heo được dịp cửa mở sẵn nên kéo nhau đi rong
một chuyến trong đêm...

Hầu như khắp mọi nơi đều bị mất trộm gà; nhưng chỉ vậy thôi. Bà

hàng bánh mì Pignot không chăn nuôi gia súc, than vãn suốt một ngày rằng
có người ân trộm mất của bà một cái bàn đập giặt đồ bằng gỗ với cả nửa
cân thuốc nhuộm màu chàm, nhưng việc này không hề được chứng minh,
cũng không được ghi vào biên bản.

Vụ náo động, sợ hãi và chuyện vãn trao đổi tin tức kéo dài cả buổi

sáng. Đến lớp, Jasmin kể lại cuộc phiêu lưu trong đêm tối của hắn:

“Chà, bọn chúng ranh lắm. Nếu chú tôi mà bắt gặp một thằng nào thì

chú ấy nói: sẽ cho nó một phát như bắn thỏ vậy.”

Vừa nhìn chúng tôi hắn vừa nói tiếp:
“Cũng may là chú không gặp Ganache, chứ nếu có, chú ấy dám bắn

lắm. Chú bảo chúng chỉ cùng một giuộc, Dessaigne cũng nói thế.”

Dù vậy, không ai nghĩ tới điều làm phiền tới những người bạn mới của

chúng tôi.

Mãi tối hôm sau nữa Jasmin mới nói cho ông chú biết Ganache cũng

mang giày vải như tên trộm. Hai chú cháu đồng ý cần nên báo điều đó với
hiến binh. Họ hết sức bí mật quyết định rằng nếu sắp tới đây mà có dịp nào
rảnh, sẽ tới tổng lỵ báo cho ông đội biết điều đó.

Trong những ngày sau, anh chàng Bohemian trẻ tuổi bị đau vì vết

thương lại chảy máu đôi chút, nên không thấy xuất hiện.

Buổi tối, Meaulnes và tôi tìm đến Quảng trường Nhà Thờ chỉ để ngó

thấy ánh đèn của chàng sau bức rèm màu đỏ trong cái nhà xe lưu động.
Vừa nóng nảy vừa hốt hoảng, chúng tôi cứ đứng im tại chỗ, không dám lại
gần chiếc xe đã cũ mà chúng tôi xem giống như là con đường bí mật, hoặc
là nơi tiền đường đưa tới cái Xứ Xa Xôi đã lạc mất rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.