KẺ LÃNG DU - Trang 108

CHƯƠNG 7

CHÀNG BOHEMIAN THÁO BĂNG RA

S

au cùng, lách qua tấm màn là một bộ mặt chi chít những vết nhăn, đầy

những vết tròn như bị đóng dấu, vẻ căng thẳng trong sự vui tươi pha lẫn
buồn thảm, thân hình trang phục kiểu Pierrot chia làm ba phần không đều,
bụng gập lại như đang trong cơn đau, chân đi nhón gót, vẻ thận trọng và
như sợ hãi quá đáng, hai bàn tay trong hai ống tay áo quá dài kéo lê trên
sàn diễn.

Tôi không thể hồi tưởng lại đầy đủ đề tài của tấn kịch câm, mà chỉ

nhớ, vừa xuất hiện trên sân khấu, anh chàng đã ngã nhoài ra sau khi cố
gắng hết sức để đứng thẳng người. Ráng mãi vẫn không được, anh ta lại cứ
té lên té xuống; liền một lúc vướng luôn vào bốn cái ghế, kéo thêm một cái
bàn mới vừa đem đặt ở giữa sân. Rốt cuộc anh ta té nhào ra ngoài hàng gỗ
ngăn, xuống ngay gần chân khán giả. Hai người phụ diễn phải khó khăn
lắm mới kiếm thấy; ra sức nắm chân anh ta lôi lên sân khấu, xong khó nhọc
lắm mới đặt cho đứng thẳng được. Cứ mỗi lần ngã là anh ta lại cất tiếng
kêu nho nhỏ, mỗi lần kêu một khác, nghe rất khó chiu. Khi kết thúc, anh ta
leo lên một mớ ghế chồng cao rồi té nhào, rất chậm, miệng phát ra tiếng la
kéo dài cùng với nhịp té, nghe vừa hân hoan the thé mà cũng rất thảm
thương, khiến cho các bà cũng kinh hoảng la theo.

Trong phần thứ hai của tấn kịch câm, tôi nhớ lại, tuy vẫn không hiểu

lý do vì sao, “anh chàng Pierrot đáng thương hay té sấp” bỗng rút ra từ
trong tay áo một con búp bê nhỏ nhồi cám và cùng với con búp bê diễn một
màn hài kịch câm. Sau cùng, anh ta bóp trọn bao nhiêu cám trong người nó
phụt hết ra miệng. Xong, vừa cất lên những tiếng kêu thảm hại, anh ta vừa
nhét đầy cháo lỏng vào ruột con búp bê. Vào đúng lúc mọi người ai nấy
đều đang há hốc miệng, mắt chăm chú dán vào đứa con gái nhỏ nhầy nhụa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.