KẺ LÃNG DU - Trang 115

Một luồng gió ấm áp bởi ánh mặt trời thổi vào phòng theo cánh cửa

mở cùng với tiếng ríu rít, tiếng gọi nhau, tiếng chiêm chiếp, tiếng gàu nước
chạy trên miệng giếng và tiếng một ngọn roi vút từ xa.

Tuy rất thèm đi, tôi vẫn đáp:
“Không. Tôi không đi được vì sợ Thầy Seurel mắng. Nhưng anh đi

mau lên nhé, tôi mong anh về ghê lắm đấy.”

Anh khoát tay ra dấu vội vàng, vẻ hăm hở đầy hy vọng.

Khoảng mười giờ, khi đến lớp, Thầy Seurel đã thay cái áo ngoài màu

đen vải anpaga bằng một chiếc áo rộng kiểu đi câu có những cái túi cài
khuy rất to, đầu đội mũ rơm, chân mang đôi ghệt ngắn bằng da láng bó
chẽn. Tôi tin rằng ông không ngạc nhiên khi chẳng thấy ai trong lớp. Ông
cũng không lắng nghe Moucheboeuf ba lần mách rằng bọn kia đã nói:
“Nếu ông ấy cần bọn tôi thì ông ấy tới đây mà kiếm.”

Thầy Seurel ra lệnh:
“Xếp sách vở lại, lấy mũ đội vào, rồi mình đi kiếm bọn chúng. Con có

thể đi bộ tới đó được không François?”

Tôi nói rằng được và chúng tôi cùng đi.
Chúng tôi thỏa thuận là Moucheboeuf sẽ dẫn đường và làm chim mồi

cho Thầy Seurel. Tức là gã biết rõ những khu rừng mà bọn đi bắt chim
đang trốn. Thỉnh thoảng gã lớn tiếng hỏi:

“Hấp! Hấp! Giraudat! Delouche! Các người ở đâu thế? Có tìm được gì

không? Bắt được nhiều chim không?”

Phần tôi, tâm trạng thích thú, lại được Thầy Seurel cử đi men theo

cánh rừng để phòng trường hợp có đứa trốn học nào lẻn ra phía đó.

Trong bản đồ mà anh chàng Bohemian đã sửa lại và tôi cùng với

Meaulnes nghiên cứu mãi, dường như có một con đường đất vẽ bằng một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.