KẺ LÃNG DU - Trang 146

cạnh bờ hồ, Meaulnes có xưng tên mình với cô...

Khi cô đưa tay cho tôi bắt để chào tạm biệt, giữa chúng tôi đã có một

sự thông cảm còn rõ rệt hơn là đã trao đổi rất nhiều chuyện với nhau - sự
thông cảm thầm kín mà chỉ có cái chết mới làm tan vỡ được - và một tình
bạn còn thắm thiết hơn cả một tình yêu nồng nàn.

Bốn giờ sáng hôm sau, Firmin gõ cửa căn phòng nhỏ của tôi, trông ra

sân nuôi gà. Trời còn tối, tôi mất công lắm mới thu thập được mọi vật dụng
riêng trên chiếc bàn bày đầy những cây đèn bằng đồng và tượng chư thánh
nhỏ còn mới nguyên được lựa từ cửa hàng trước cái hôm tôi tới. Ngoài sân
có tiếng Firmin đang bơm xe đạp cho tôi và tiếng thổi lửa của thím Julie
trong nhà bếp. Khi tôi giã từ thì trời vừa rạng sáng.

Chỉ trong một ngày, tôi sẽ phải đi rất nhiều. Khởi đầu là phải về

Sainte-Agathe ăn trưa với cha mẹ để giải thích sự vắng mặt lâu của tôi, sau
đó, trước khi trời tối, phải đi tiếp tới nhà Meaulnes ở La-Ferté-d’Angillon.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.