KẺ LÃNG DU - Trang 181

tay? Hoặc, do bởi sức dụ dỗ ghê gớm buộc anh phải hất đổ ngay tức thỉ
món bảo vật trân quý mà anh vừa chiếm được kia?

Đó là những câu tôi hỏi vẫn thường tự đặt nhưng chỉ được trả lời khi

tất cả đã trở thành quá muộn.

Anh lặng lẽ, chậm rãi đi ra ngoài, sau khi nhìn người vợ trẻ lần nữa.

Từ ven rừng, chúng tôi nhìn thấy, thoạt tiên anh do dự giơ tay đóng cửa, rồi
mơ hồ ngó về phía chúng tôi, xong lại đóng một cánh cửa khác nữa, và bất
chợt phóng chạy vào rừng. Anh chạy tới gần chúng tôi trước khi Jasmin và
tôi kịp nghĩ đến chuyện núp kín. Nhìn thấy chúng tôi khi sắp sửa bước qua
một hàng rào thấp mới trồng để ngăn ranh giới một cánh đồng cỏ, nhưng
anh tảng lờ lảng tránh ra. Tôi còn nhớ rõ cái vẻ ngơ ngác như con vật bị sẵn
đuổi của anh... Anh làm bộ như quay trở lại để vượt qua hàng rào phía dòng
suối nhỏ.

Tôi cất tiếng gọi:
“Meaulnes! Augustin!”
Nhưng anh chẳng quay đầu lại. Khi đó tin chắc nói ra như vậy mới

kéo anh lại được, tôi la lên:

“Frantz ở đây. Hãy đứng lại!”
Anh đứng lại thật. Thở hổn hển, chẳng để tôi có thì giờ sửa soạn câu

nói, anh hỏi:

“Cậu ấy ở đây à? Thế cậu ấy muốn gì?”
“Hắn khổ lắm,” tôi đáp. “Muốn nhờ anh giúp, nhờ anh đi kiếm cái mà

hắn đã mất.”

Anh cúi mặt nói:
“Chà, tôi cũng nghi vậy. Tôi cứ cố dìm chết mãi ý tưởng đó. Nhưng

cậu ta ở đâu? Kể mau cho tôi nghe đi!”

Tôi đáp Frantz vừa ra đi và chắc chắn bây giờ nếu chạy theo thì cũng

không còn kịp nữa. Nghe thế, Meaulnes trông thật chán chường và thất
vọng. Lưỡng lự, anh bước hai ba bước, rồi dừng lại, vẻ thật vô cùng đắn đo
và rầu rĩ. Tôi kể lại với anh nghe những điều tôi đã thay mặt anh mà hứa
với anh chàng trẻ tuổi nọ. Tôi nói tôi đã hẹn với hắn trong vòng một năm
nữa, cũng ở nơi này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.