KẺ LÃNG DU - Trang 213

Về phần Valentine thì lại sợ đã làm phật lòng anh, nên vội quay lại,

nhẹ nhàng nói:

“Với anh, em muốn cho hết những gì em có: cả cái món này đối với

em rất quý giá... anh hãy đem đốt đi.”

Thế rồi, nhìn thẳng vào mắt anh, điệu bồn chồn, cô lôi từ trong bọc

một xấp thư đưa cho anh. Đó là thư của vị hôn phu thuở trước.

Lập tức, Meaulnes nhận ngay ra nét chữ nhỏ nhắn thanh nhã (tại sao

anh không nghĩ sớm hơn nhỉ?) của Frantz, anh chàng Bohemian; tuồng
chữ mà anh đã nhìn thấy trên tờ thư tuyệt vọng trong căn phòng nơi trang
viên cổ ngày xưa.

Bước chầm chậm cạnh nhau trên một lối nhỏ, giữa những cụm hoa

cúc trắng và những cọng rơm có ánh mặt trời buổi chiều chiếu rọi, anh
sững sờ đến độ chưa ý thức được hết sự thể mà Valentine đang đưa anh tới
một cảnh huống thất bại như thế nào. Anh đọc thư vì cô gái cứ đòi anh
phải đọc. Những lời lẽ trẻ con, lâm ly, lãng mạn... chẳng hạn như câu này
trong bức thư cuối:

“...Chao ơi! Em đã đánh mất trái tim nhỏ rồi, em Valentine không thể

tha thứ được kia ơi! Bây giờ chúng ta sẽ ra sao? Thật tình anh không đến
nỗi mê tín quá...”

Vừa đọc, vừa gần như quáng cả mắt vì tiếc hận và giận dữ, khuôn mặt

Meaulnes phẳng lặng nhưng xanh mét, đôi mi chớp chớp. Valentine đâm lo
ngại vì thái độ anh, tự hỏi tại sao anh lại nổi giận như vậy.

Cô lên tiếng giải thích:
“Đó là một món nữ trang anh ta cho em và bắt em phải giữ kín mãi.

Cũng là một trong những sáng kiến điên rồ của anh ta.”

Những lời này càng làm cho Meaulnes thêm cáu tiết.
Anh bỏ mấy bức thư vào túi và nói:
“Điên rồ! Tại sao cô cứ nhắc mãi chữ đó? Tại sao cô không biết tin

lời nói anh ta? Tôi có biết anh ta. Thật là một chàng trai lạ lùng nhất đời
tôi từng gặp.”

Vô cùng sửng sốt, Valentine hỏi:
“Anh biết anh ấy ư, anh quen Frantz de Galais sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.