KẺ LÃNG DU - Trang 214

“Đó là người bạn thân nhất, người anh em trong mọi cuộc chơi, thế

mà tôi lại cướp đi của hắn người vợ chưa cưới”

Giọng thịnh nộ, anh tiếp:
“Ối chà! Cô đã làm hại chúng tôi biết bao nhiêu! Cô chẳng tin tưởng

gì hết. Cô là đầu mối cho mọi chuyện, chính cô đã làm mọi sự mất hết, tan
biến hết.”

Valentine muốn nói, muốn cầm lấy tay anh, nhưng anh tàn nhẫn đẩy

cô ra.

“Cô cút đi! Để mặc tôi!”
Mặt đỏ bừng, vẻ như sắp khóc, cô ấp úng đáp:
“Nếu sự tình như vây thì em cần phải đi. Em sẽ trở về nhà ở Bourges

với chị em. Anh ạ, nếu anh không trở lại đón em, cha em nghèo quá không
nuôi nổi em, em sẽ đi Paris, sẽ lang thang ngoài phố như hồi nào, và sẽ trở
thành một cô gái điếm vì em không có nghề gì khác nữa.”

Rồi cô về nhà trọ lấy hành lý ra ga. Meaulnes chẳng thèm ngó lại, cứ

tiếp tục những bước lang thang.

Tập nhật ký ngưng lần nữa.
Tiếp theo lại có các mẩu nháp những bức thư được viết bởi một người

đang trong tâm trạng lạc lõng, không định kiến.

Trở về la Ferté-d’Angillon, anh Meaulnes viết thư cho Valentine, lời lẽ

tuy phô bày sự quyết chí không muốn gặp lại bằng những lý do được nêu ra
rõ rệt, nhưng sự thật là có ý muốn để cho cô hồi âm.

Trong một thư, anh còn hỏi cả cái điều mà trong lúc lúng túng, anh

chưa hề nghĩ đến để hỏi: Cô có biết trang viên anh nhọc công tỉm kiếm là ở
vùng nào chăng?

Ở thư khác, anh van nài cô nên nối kết lại với Frantz de Galais và

chính anh tự nguyện sẽ nhận lãnh việc đi tìm chàng...

Hầu hết những thư mà tôi tìm thấy bản nháp dường như đều không

được gửi. Nhưng chắc hẳn anh đã có viết cho cô hai ba lần, nhưng không
được hồi âm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.