KẺ LÃNG DU - Trang 216

CHƯƠNG 16

BÍ MẬT (Hết)

1

5 tháng Tám.

Đầu bên kia thành phố Bourges, nơi tận cùng khu ngoại ô, sau khi mất

công rất lâu, anh mới tìm ra nhà Valentine Blondeau, Một người đàn bà -
mẹ của Valentine - đứng ở bậc cửa như đang chờ đợi. Bà ta có khuôn mặt
đầy đặn của một người nội trợ, nặng nề, nhăn nhúm, nhưng vẫn còn đẹp.
Tò mò đứng nhìn anh đi tới và khi anh hỏi “Cô Blondeau có nhà không?”
Bà nhẹ nhàng vẻ thân thiện cho anh hay rằng từ bữa 15 tháng Tám, hai chị
em cô đã trở lại Paris.

Bà nói thêm: “Chúng nó dặn tôi không cho bất cứ ai biết hai chị em

nó ở đâu, nhưng hãy cứ viết thư tới địa chỉ cũ, ở đó người ta sẽ gửi tiếp thư
giúp cho chúng.”

Khi quay ra, tay dắt xe, chân bước trên mảnh vườn nhỏ trước nhà,

anh nghĩ:

“Cô ấy đi rồi… Mọi sự thế là hết đúng như ý mình muốn… Chính ta

đã buộc cô như vậy. Cô có nói: ‘Em chắc sẽ thành một gái điếm.’ Thì ra
chính ta đẩy cô đi tới chỗ đó. Chính ta đã làm hỏng của Frantz người vợ
chưa cưới.”

Anh như điên lên, nói một mình: “Càng tốt! Càng tốt!” Tuy tự tin chắc

là chỉ muốn nói lời trái nghịch: “'Thật tiếc!”.

Và khi ra khỏi vườn, ngay trước mặt người dàn bà, anh gần như sắp

ngã qụy xuống đất. Chẳng buồn nghĩ tới bữa ăn trưa, anh ghé vào một
quán café để viết một thư rất dài cho Valentine, viết như để la lớn, như để
giải thoát những nỗi ê chê thất vọng đang làm cho anh tức nghẹn. Trong
thư anh nhắc đi nhắc lại: “Liệu cô có thể... Liệu cô có thể... Liệu cô có thể
cam chịu vậy sao? Liệu cô có thể tự làm hỏng cuộc đời mình như thế sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.