KẺ LÃNG DU - Trang 218

Trước khi rời khỏi nơi đó, không thể cưỡng được với ý muốn đi ngang

qua trước nhà Valentine lần nữa, anh mở to mắt để nhìn và thu nhận bao
nhiêu buồn thảm vào trong tim. Đó là một trong những ngôi nhà cuối cùng
ở ngoại ô, từ sau khu này đường phố trở thành con đường lộ... Phía trước
là một bãi hoang biến thành một công viên nhỏ. Không có ai đứng ở các
cửa sổ, trong sân, hay bất kỳ chỗ nào khác. Dọc theo một mảnh tường, có
độc nhất một người đàn bà mặt trát đầy phấn đang lôi hai đứa trẻ rách
rưới theo sau.

Thời thơ ấu của Valentine kéo dài nơi đây. Chính ở đó cô bắt đầu nhìn

đời bằng đôi mắt tin cậy và ngoan ngoãn. Cô đã phải làm việc, may vá
đằng sau những cánh cửa sổ. Và Frantz đã tới khu phố vùng ngoại ô này
để gặp cô, mỉm cười với cô.

Nhưng bây giờ không còn chi nữa....
Buổi chiều buồn kéo dài, trong đầu Meaulnes chỉ có mỗi ý nghĩ rằng ở

xa đâu đó, cũng buổi chiều ấy, Valentine đang trầm ngâm nhìn thấy kỷ niệm
của nơi công viên buồn nản mà không bao giờ cô còn trở lại, sẽ trôi qua đi
trong ký ức riêng.

Phương thuốc độc nhất chống đỡ nỗi đau chính là đoạn đường anh

phải bước đi trong lượt quay lại, là một quên lãng tạm thời trước khi hoàn
toàn ngập chìm trong nỗi đau ấy.

Anh ra về. Trong thung lũng sát đường, giữa lùm cây bên cạnh bờ

sông có những ngôi nhà nông trại rất dễ thương, phô ra những đầu hồi
nhọn với giàn dây nho màu lục. Nơi xa, trên bãi cỏ xanh, vài cô gái đang
ngồi nói chuyện yêu đương. Có lẽ họ là những kẻ có tâm hồn, những tâm
hồn tươi đẹp...

Nhưng với Meaulnes lúc bấy giờ chỉ hiện hữu một tình yêu duy nhất

trong tim; một tình yêu không toại ý vừa mới bị anh xúc phạm một cách độc
ác. Và cô gái trên hết trong số những cô gái cần đến sự che chở bảo vệ của
anh thì lại bị anh đuổi đi xa mất rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.