ĐOẠN KẾT
T
hời gian càng trôi, tôi càng mất hết hy vọng gặp lại bạn tôi. Những ngày
buồn nản trải dài trong ngôi trường ở thôn quê. Những ngày trống rỗng trôi
qua trong căn nhà quạnh vắng. Frantz không tới nơi hẹn như tôi đã định
trước và bà mợ Moinel của tôi cũng chẳng biết từ lâu nay Valentine đang
trôi giạt phương nào.
Nguồn vui độc nhất ở Les Sablonnières là bé gái đã được cứu sống.
Tới cuối tháng Chín, sắp đầy một tuổi, con bé coi bộ mạnh khỏe và xinh
đẹp hẳn lên. Tay vịn vào thành ghế, cháu một mình vừa đẩy, vừa cố gắng
bước đi mà không sợ ngã. Cháu làm cho căn nhà hoang phế nổi lên những
tiếng ầm ĩ, có những dư âm vọng lên rất lâu. Mỗi khi được tôi bồng trên
tay, không bao giờ con bé chịu cho tôi hôn. Cái lối giãy giụa của nó vừa dữ
tợn vừa dễ thương, đồng lúc xòe bàn tay đẩy mặt tôi ra và cười to tiếng. Sự
vui vẻ và cái lối hung hăng trẻ con của cháu đã giúp đuổi xua được sự buồn
phiền đè nặng lên cả nhà từ ngày nó ra đời. Thỉnh thoảng tôi lại tự nhủ:
“Mặc dầu với cá tính có chút dữ dằn, nó vẫn có thể là con của tôi”
Nhưng một lần nữa Trời lại định đoạt mọi sự khác hẳn.
Một buổi sáng Chủ nhật vào cuối tháng Chín, tôi dậy rất sớm, trước cả
bà nông dân trông nom đứa nhỏ, tôi định ra bờ sông Cher câu cá với hai
người ở Saint-Benoist và Jasmin Delouche. Thường, vẫn có vài người
quanh vùng cùng tôi tổ chức những vụ săn bắn lén như vậy: đi bắt cá ban
đêm, hay đi đơm cá, là những lối bị cấm chỉ... Suốt mùa hè, gặp ngày nghỉ,
chúng tôi ra đi từ sáng tinh sương và mãi tới trưa mới trở về. Đó là nghề
kiếm ăn của hầu hết những người ấy. Về phần tôi, đó là món giải trí độc
nhất, một kiểu phiêu lưu đặc biệt nhắc nhở cho tôi những vụ đi cắm trại
ngày xưa. Lâu dần tôi thấy thú những lần như vậy, đi dọc hàng giờ theo bờ
sông hay lội xuống đám lau sậy ở đầm lầy.