KẺ LÃNG DU - Trang 48

CHƯƠNG 11

NƠI TRANG TRẠI BÍ MẬT

T

ừ sáng sớm, Meaulnes lại đi. Nhưng cái đầu gối sưng khiến anh đau đớn

đến nỗi chốc chốc phải ngừng lại ngồi xuống nghỉ. Nơi đó hiển nhiên là
khu vực hẻo lánh nhất miền Sologne. Cả buổi sáng anh chỉ trông thấy có
mỗi một cô gái chăn cừu, xa mãi tận chân trời, đang dẫn bầy cừu trở về.
Anh cố hết sức gọi cô ta và cố gắng chạy đến gần nhưng cô không nghe
được và biến đâu mất.

Anh tiếp tục đi mãi về hướng đó, chậm chạp một cách thất vọng.

Không thấy một mái nhà, không gặp bất cứ ai, không cả đến một tiếng kêu
của con chim dẽ trong đám lau sậy dưới đầm. Bên trên khung cảnh hoàn
toàn hoang vắng đó, mặt trời tháng Mười Hai trong trẻo và lạnh lẽo chiếu
sáng chan hòa.

Vào khoảng ba giờ chiều, bất chợt nhìn thấy bên trên khu rừng thông

có một ngọn tháp màu xám, anh tự nhủ: “Hẳn đây là một trang viên cổ bỏ
hoang hay một cái chuồng đã hết nuôi chim.”

Thong thả, anh tiếp tục đi tới. Nơi ven rừng, giữa hai cột cây trắng, có

một lối đi. Meaulnes tiến lên, nhưng vừa được mấy bước thì bỗng đứng
sững lại, kinh ngạc và xao xuyến một cách kỳ lạ. Anh lại mỏi mệt lê chân,
gió lạnh làm khô cứng đôi môi, thỉnh thoảng khiến như bị nghẹt thở; đồng
thời một sự thỏa mãn lạ lùng làm cho anh náo nức. Đó là sự êm tĩnh hoan
toàn như có men say, một niềm tin vững chắc rằng mục đích của anh đã đạt
và bây giờ chỉ còn đợi chờ niềm hạnh phúc đưa tới. Xưa kia, vào bữa trước
các ngày hội mùa hè, khi người ta bắt đầu trồng những cây thông hai bên
phố trong làng và cửa sổ phòng anh bị cành cây che khuất, anh cũng có
cùng cảm xúc như vậy, nỗi xúc động đến gần như khiến anh muốn ngất đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.