KẺ LÃNG DU - Trang 49

Anh nghĩ: “Sung sướng biết bao vì ta sắp tới cái chuồng chim bỏ

hoang đầy những cú vọ và gió lộng...”

Rồi, tự giận mình, anh ngừng lại, tự hỏi có nên quay trở lại và đi tới

một xóm làng nào không? Trong một lúc suy nghĩ, đầu cúi xuống, anh
bỗng nhận thấy lối đi được quét sạch thành những vòng tròn đều đặn, như
người ta thường làm ở nhà quê vào những ngày hội. Lúc đó anh đang đứng
trên một con đường giống như con phố chính ở La Ferté d’Angillon vào
buổi sáng ngày lễ Tháng Thiên. Giả như tới đầu đường mà anh có gặp một
đám đông bận quần áo đẹp đang làm tung lên những lớp bụi vào dịp tháng
Sáu, anh cũng sẽ không lấy làm lạ. Anh tự hỏi: “Ở nơi hoang vắng thế này
cũng có hội sao?”

Đi mãi tới khúc rẽ đầu tiên, nghe có tiếng người đang tiến lại gần, anh

vội lủi sang một bên, chen vào giữa bụi thông rậm lá, ngồi xổm, nín thở
nghe ngóng. Đó là tiếng trẻ con. Một đoàn con nít đi ngay gần bên anh.
Một đứa trong bọn, dường như là một cô bé, nói bằng giọng ngoan ngoãn
và thành thạo khiến Meaulnes không thể không mỉm cười tuy chẳng hiểu rõ
ý nghĩa câu nói đó:

“Tôi chỉ lo một điều - lời cô bé - là vấn đề ngựa. Chẳng hạn như

không ai cấm Daniel cỡi con ngựa vàng cao lớn.”

Một giọng con trai có vẻ chế nhạo, đáp:
“Không ai cấm được tôi hết! Chúng mình chẳng được toàn quyền là

gì? Nếu thích, chúng mình cũng có thể chơi những trò chơi làm cho mình
đau nữa là...”

Những tiếng nói xa dần khi lại có một đoàn trẻ em khác tiến tới . Một

cô bé nói:

“Nếu băng tan, sáng mai chúng mình sẽ đi chơi thuyền.”
Một cô khác hỏi lại:
“Nhưng chúng mình có được phép làm thế không?”
“Mày cũng biết rằng chúng mình tùy ý tổ chức ngày hội mà.”
“Ngay cả nếu ngay đêm nay Frantz cùng với cô vợ sắp cưới trở về đây

ư?”

“Ồ, anh ấy cũng sẽ chiều ý chúng mình.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.