KẾ LÃO BÀ - Trang 125

-Tôi không hề thấy phiền một chút nào hết, những món Ninh Dương

thích cũng là những món tôi thích, lần sau nếu có dịp như thế này mẹ hãy
nấu những món em ấy muốn ăn. Tôi không thấy có vấn đề gì.

Nghe thấy tiếng "mẹ" của Trạch Vũ, cả ba người còn lại đều tròn mắt

nhìn y. Ninh Dương xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, đành cúi mặt
xuống che đi hai mảng phiếm hồng trên má. Thẩm phu nhân sau một hồi cố
gắng tiêu hóa thông tin liền cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo trên môi, nói
với "con rể vàng":

-Nếu Trạch Tổng không muốn câu nệ tiểu tiết thì tôi xin được phép

xưng hô thoải mái. Như vậy có được không?

-Tất nhiên là được. Tôi vui còn không hết ấy chứ.

Ninh Viễn ở một bên khui chai rượu quý ông đã cất giữ rất lâu, rót ra

hai cái li thủy tinh. Ninh Dương thấy vậy liền đánh mắt sang Trạch Vũ, trên
mặt ghi rõ hàng chữ "Tối nay người ông mà có mùi rượu thì ra sofa ngủ
nhé". Trạch Vũ bất đắc dĩ cười lại với vợ yêu, dùng ánh mắt đáp trả "Rồi
rồi..tôi sẽ uống ít...Đừng có đuổi tôi ra sofa mà"

-Trạch Vũ- Ninh Viễn hơi ngập ngừng một chút rồi thu hết can đảm

nói tiếp- để xua tan đi không khí nặng nề này tôi muốn cùng cậu uống một
li.

-Tôi rất hân hạnh. –Trạch Vũ cạn li với Ninh Viễn, trên khóe môi là nụ

cười hết sức ưu nhã.

Thẩm phu nhân thương con trai không thường xuyên được ăn đồ mình

nấu liền gắp cho cậu rất nhiều, lại được cả "con rể" cưng vợ hơn cục vàng
cũng không kiêng dè gì mà gắp cho vợ yêu đồ ăn, bát của Ninh Dương
chẳng mấy chốc đã dâng lên thành một hòn núi nhỏ. Ninh Dương quả thực
không thể ăn hết, biểu lộ trên mặt có vài phần thống khổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.