KẾ LÃO BÀ - Trang 166

người chứng kiến, người thì phấn khích ủng hộ cho Nhật Hạ, người thì
thương cảm cho Trạch Nghi, sau một hồi tranh luận đến ồn ào bị giáo viên
trực ban giải tán mới thôi.

Trạch Nghi ngồi trên đất, thần trí còn đang nửa tỉnh nửa mê, bộ dáng

trông rất đáng thương. Ninh Dương đau lòng đỡ cậu ấy vào phòng y tế,
theo sự hướng dẫn của giáo viên đưa nước cho Trạch Nghi uống. May mắn
Trạch Nghi cũng là chàng trai bản lĩnh, dù bị sốc như thế cũng đã nhanh
chóng lấy lại được tỉnh táo. Cậu ta run rẩy đặt tay lên môi mình như thể vẫn
chưa tin được bản thân vừa bị một chàng trai cưỡng hôn, mãi mới thốt ra
được nên lời:

-Ninh Dương...

-Ổn rồi, đừng nghĩ ngợi nhiều, hít thở đều... Tạm thời đừng nghĩ đến

việc ban nãy nữa, tôi sẽ nói chuyện với Nhật Hạ..

-Cậu đừng nhắc đến tên anh ta ở đây, tôi sẽ nôn ra mất- Trạch Nghi

van nài, vội vàng vớ cốc nước để nuốt xuống cơn buồn nôn trong mình,
gương mặt điển trai vặn vẹo đến thống khổ.

Ninh Dương vuốt vuốt tấm lưng cho Trạch Nghi, thở dài một hơi. Từ

biểu hiện của Trạch Nghi, có thể thấy được cậu ấy ghét loại quan hệ này
đến thế nào. Chuyện của cậu và Trạch Vũ, nếu Trạch Nghi biết được,
không biết sẽ bày ra loại cảm xúc gì. Ghê tởm, sợ hãi hay hắt hủi chính
người bạn thân mà cậu ta tin tưởng nhất? Ninh Dương chợt cảm thấy thật bi
ai, giống như mình đã làm gì rất xấu xa với Trạch Nghi vậy... Chưa nói đến
việc ở chung với Trạch Vũ, hiện tại cậu còn đem lòng yêu mến y, thậm chí
đã từng nghĩ đến việc ở bên y cả đời... Cậu biết việc mình đang làm là vô
cùng sai trái, ngay cả ước vọng của cậu bây giờ cũng đã là sự xúc phạm đối
với Trạch Nghi; thế nhưng nếu bảo cậu rời đi khỏi Trạch Vũ lúc này, thà
rằng bảo cậu tự sát đi còn hơn. Ninh Dương nhắm mắt đấu tranh tư tưởng,
sau cùng vẫn quyết định để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Nếu cậu và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.