KẾ LÃO BÀ - Trang 167

Trạch Vũ đều không thừa nhận, Trạch Nghi cũng không có khả năng sẽ biết
được, cậu chỉ cần giữ im lặng, cẩn trọng trong mọi hành vi của mình, như
vậy thì sẽ qua mắt được Trạch Nghi phải không?

"Lão thiên, làm ơn hãy giúp con" Ninh Dương tự nhủ.

Sau khi lưu lại phòng y tế hai mươi phút, Trạch Nghi liền gọi tài xế

riêng đến đón mình, tại thời điểm này cậu ta cũng chẳng có tí gì hứng thú
với việc học, Ninh Dương đành để Trạch Nghi rời đi. Trong ngày hôm đó,
Ninh Dương đã tìm cách liên lạc với Nhật Hạ, không ngờ anh ta sau khi rời
khỏi căng tin liền đi đâu mất, ngay cả giáo viên cũng không tìm được.
Chuyện của người ta Ninh Dương không quản được, đành bấm bụng chờ
đợi đến khi Nhật Hạ đi học nói chuyện với anh ta.

Buổi chiều Ninh Dương họp bàn chiến thuật với đội bóng đá những

cũng không tập trung nổi, đành xin phép về sớm. Cho đến tối, Trạch Vũ lúc
ôm cậu ngồi trên sofa xem tin tức liền nhìn ra ngay cậu có tâm sự, ghé sát
mặt vào hỏi ngay:

-Hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao, trông em không được vui.

Ninh Dương đang gọt táo cũng bỏ xuống, quay ra giấu mặt vào lồng

ngực của Trạch Vũ đem hết chuyện kể cho y, mặt viết đầy lo lắng. Cậu sợ
rằng chuyện của bọn họ sẽ vỡ lở, Trạch Nghi biết được sẽ chán ghét cậu thế
nào. Cậu rất sợ tương lai ấy sẽ xảy ra, nhịn không được nức nở trong lòng
Trạch Vũ.

-Tôi sợ..Trạch Vũ...hức...Trạch Nghi biết được sẽ ghét tôi...

Thấy vợ yêu run rẩy khóc lóc, Trạch Vũ âu yếm hôn đi nước mắt trên

mặt cậu, đem vòng tay xiết chặt lại, vỗ về tiểu hồ ly da mặt mỏng nhà y. Y
thở dài một hơi, vuốt ve tấm lưng nhỏ bé của Ninh Dương. Y vốn không sợ
Trạch Nghi phản đối chuyện của hai người, Trạch Nghi dù sao cũng chỉ là
con, nó dám quản cha nó yêu ai thích ai hay làm gì sao? Mọi chuyện sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.