KẾ LÃO BÀ - Trang 211

Ở bên này, Trạch Vũ hoàn toàn không thấy phiền. Y chớp chớp mi tâm

thanh tú, xoay người nằm lên sofa đem Ninh Dương ôm chặt ở trong ngực,
bàn tay to rộng vỗ vỗ tấm lưng bé nhỏ của cậu, âu yếm hôn lên mái tóc dày.
Người của Trạch Vũ to rộng lại rất êm, nằm lên không khác gì nằm trên
tấm nệm ấm áp, lại còn có cả mùi thơm và tiếng tim đập mạnh mẽ. Ninh
Dương áp tai lên ngực Trạch Vũ, qua vài lớp vải vẫn nghe rõ những nhịp
nảy lên gấp gáp, vô thức mà mỉm cười thật tươi.

Trạch Vũ vươn tay đến dẫn dắt vợ yêu ngẩng lên nhìn mình, khóe

miệng bày ra một nụ cười thực nhu hòa.

-Vợ hôn tôi một cái đi.

-Ông tính xem từ hôm qua đến giờ hôn bao nhiêu lần rồi? Chán muốn

chết- Tiểu hồ ly phụng phịu.

-Không chán...cả đời hôn cũng không chán... –Y bật cười lớn, gõ gõ

lên môi mình thể hiện ý tứ kiên quyết, nhìn qua trông rất trẻ con.

Ninh Dương bị nụ cười của Trạch Vũ làm cho chấn động, nhịn không

nổi thở dài một hơi. Người bên dưới rốt cuộc là bốn mươi lăm hay là bốn
phẩy năm tuổi, cậu cũng chẳng đủ lực mà so đo nữa. Sau một hồi ngập
ngừng, Ninh Dương ngượng ngùng cúi xuống chạm môi mình lên cánh môi
hoàn mỹ kia, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước nhưng cũng đủ làm Trạch
Vũ vui vẻ không thôi. Y chu chu môi tỏ ý muốn được hôn thêm cái nữa, vợ
yêu cũng chiều y hôn thêm một cái. Cái thứ ba rồi đến cái thứ tư...Đến khi
y rướn môi lên lần thứ sáu thì nguyên một cái gối hạ cánh trên mặt, trong
lúc choáng váng chỉ nghe thấy loáng thoáng tiếng mắng nhiếc của vợ y.

-Sắc lang! Tự đi hôn gối đi.

Cảm nhận được người bên trên chuẩn bị rời đi, Trạch Vũ liền dứt

khoát nắm lấy eo cậu giật lại đổi tư thế, y lại nằm lên trên. Chiếc gối rơi
phịch xuống đất phát ra tiếng ba khe khẽ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.