KẾ LÃO BÀ - Trang 301

nhận ra, thế nhưng thực sự lúc này bà không thể nói cho y biết lí do Ninh
Dương không thể ở bên y, sự khó xử lúc này đã biểu lộ cả trên gương mặt
bà.

-Làm ơn...nói cho tôi biết.. Tôi không thể...để mất em ấy...- Trạch Vũ

khẽ chớp mắt, chân mày nhíu chặt tố cáo tình trạng của y lúc này. Quỳ
trong điều kiện thời tiết như vậy, lại còn ngấm biết bao nhiêu sương lạnh, y
có là lực sĩ cũng không thể duy trì được quá lâu, hiện tại y chỉ có thể dựa
vào ý chí của mình để có thể tiếp tục chịu đựng, hơi thở cứ ngày một nặng
đi...

Ở một bên, dì của Ninh Dương nắm bàn tay lại thành một nắm đấm,

móng tay khảm vào da thịt nóng rát. Hai luồng suy nghĩ đấu tranh mạnh mẽ
trong đầu khiến bà quên đi cả đau đớn, chìm đắm trong nội tâm của chính
mình...

Nên nói hay không nói? Câu hỏi này cứ dội đi dội lại trong tâm trí

bà... Bà không đành lòng khi Trạch Vũ cố chấp như vậy, nhưng lại càng
không muốn tiết lộ bí mật của Ninh Dương. Bà không can tâm nhìn cháu
trai của mình đau khổ, bởi suốt hơn mười sáu năm cuộc đời cậu đã phải đối
mặt với quá nhiều tổn thương vì thân thế của mình. Dù Trạch Vũ có dốc
tâm bảo vệ cho Ninh Dương, y cũng không phải là thánh thần, thà tuyệt
tình một lần còn hơn là tất cả đều phải đau khổ. Bí mật này...rốt cuộc vẫn là
nên đem xuống mồ...

-Xin Ngài về đi, tôi thành thực khuyên ngài đấy. Cháu của tôi thật sự

có phúc khi nhận được tấm chân tình của ngài...nhưng e rằng đời này, nó
không thể trả lại cho ngài rồi...

Người dì nhất quyết đứng dậy, vẻ quyết tâm hiện lên nơi đáy mắt như

tạt một gáo nước lạnh vào ý chí của Trạch Vũ. Y lúc này không còn trụ
được thêm bao lâu nữa, chút sức lực cuối cùng đổ dồn lại nói ra những lời y
muốn nói nhất:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.