KẾ LÃO BÀ - Trang 36

Trạch Vũ đặt nụ hôn cuối cùng lên trán Ninh Dương, âu yếm nhìn cậu

nhẹ giọng hỏi:

-Giờ thì nói cho tôi tại sao em khóc?

Ninh Dương xấu hổ gạt nước mắt, hai má tự giác phiếm hồng:

-Hôm nay tôi có bài kiểm tra, không thể nghỉ học được. Đêm qua làm

nhiều như thế, nơi đó vừa đau vừa rát, chân thì vô lực không đi nổi, làm sao
đến trường được...

-Tôi còn tưởng chuyện gì to tát lắm –Trạch Vũ cười cười, tách chân

Ninh Dương ra.

-Đó còn không phải chuyện to sao..này ông định làm cái gì đó hả? –

Ninh Dương giãy dụa.

-Yên tâm, tôi không làm gì quá phận đâu, giúp em mát xa một chút,

chỉ mười phút là có thể đi lại được. -Trạch Vũ luồn tay vào đùi non xoa
bóp, bàn tay xảo diệu mát xa vùng xương chậu cho Ninh Dương.

Về phần thiếu niên, cậu cảm thấy thật xấu hổ, đêm qua khi làm bị y

nhìn thấy hết thì không nói, giữa thanh thiên bạch nhật lại trần trụi mở chân
cho y xoa nắn, ngượng ngùng không để đâu cho hết. Ninh Dương hé mắt
nhìn Trạch Vũ mặc đồ ở nhà, mái tóc hơi rồi vì chưa kịp chải, gương mặt
điển trai tuy vẫn vô cùng vương giả nhưng hiện tại đã rất giống một người
đàn ông của gia đình, trong lòng tự nhiên cảm thấy thật ấm áp. Sau mười
phút, quả thật hai chân của Ninh Dương đã có lực trở lại, cảm giác thoải
mái hơn rất nhiều. Cậu lí nhí cảm ơn Trạch Vũ rồi tự mình ngồi dậy, tập
tễnh đi vào nhà tắm.

Mười lăm phút sau trở ra, Ninh Dương đã thấy trên giường là bộ đồng

phục sạch sẽ được trải ra gọn gàng, ngoài ra còn có cả cà vạt, phù hiệu, bít

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.