KẾ LÃO BÀ - Trang 38

-Nhưng mà còn Trạch Nghi, cậu ấy không thể không nhận ra xe của

ông...-Ninh Dương lo sợ.

-Đừng lo, tôi sẽ cho dừng xe cách trường 100m. Bình thường lái xe

đều đưa Trạch Nghi đến tận cổng, nó sẽ không nhận ra chúng ta.

Sau một hồi cự tuyệt không để cho Trạch Vũ xách cặp hộ mình, Ninh

Dương tập tễnh theo y ra xe. Ở trong chiếc xe sang trọng có chút gì đó
không quen, Ninh Dương ngồi trên ghế phó lái ngượng ngùng để Trạch Vũ
thắt dây an toàn hộ mình. Trên đường đi, một bàn tay to rộng len lén từ cần
số thò sang nắm lấy bàn tay của Ninh Dương bị cậu lạnh lùng đánh cho một
cái lại phải thu về. Ninh Dương cảm thấy con người này thật không biết
xấu hổ là gì, bực mình nhìn ra cửa sổ chống cằm ngắm quang cảnh bên
đường, lòng không biết tại sao lại cảm thấy ấm áp, đường phố Bắc Kinh
hôm nay giống như được trải hoa hồng vậy..

Bảng hiệu "Trường Trung Học Nam Sinh Plateus" đã hiện ra từ đằng

xa. Trạch Vũ cho xe tấp vào lề đường, vươn người qua tháo dây an toàn
cho Ninh Dương, biểu cảm có chút nuối tiếc:

-Tôi chẳng muốn em đi chút nào.

-Ông dở người à-Ninh Dương mắng- Tối nay chúng ta không phải sẽ

gặp nhau sao?

Trạch Vũ bày ra vẻ mặt như cún con bị khi dễ, biểu cảm này xuất hiện

trên gương mặt người đàn ông trung niên thật sự không thích hợp, khiến
cho Ninh Dương phải bật cười ra tiếng. Cậu xoa xoa cái cằm được cạo trơn
láng của Trạch Vũ:

-Tôi chỉ đi học thôi mà.. Mau mở khóa cửa đi, tôi sắp trễ học rồi đó.

-Trước khi em đi, có thể làm một việc giúp tôi sống lâu thêm được

một chục năm được không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.